Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 669



Chương 669:

 

Thời Niệm Ca dựa vào người Hạ Mộc Ngôn, hơi thở nóng rực, càng lúc càng thở dốc nặng nề, có vẻ như rất khó chịu. Lúc này cô mới chợt mỉm cười, khàn giọng nói rất nhỏ: “Không phải tôi chưa từng ngủ với anh ấy, nhưng với bộ dạng hiện giờ của tôi, e rằng anh ấy chỉ có thể giúp tôi bằng cách đánh cho tôi tỉnh lại, sẽ không làm chuyện cô đang nghĩ đâu.”

 

Hạ Mộc Ngôn không nói nữa, vững vàng đỡ lấy Thời Niệm Ca.

 

Mặc dù không hỏi nữa, nhưng cô nhớ Nam Hành từng nói, bốn năm năm trước, Thời Niệm Ca cũng đã sang Mỹ. Cô lớn hơn Hạ Mộc Ngôn hai tuổi, sau khi về nước mấy tháng nay vẫn chưa làm hòa với Tần Tư Đình, nếu quả thật đã từng ngủ… Chẳng lẽ… Mười bảy mười tám tuổi Thời Niệm Ca đã cùng Tần Tư Đình… Không biết có phải Thời Niệm Ca bị dược tính của thuốc làm hồ đồ hay không, cô dựa vào người Hạ Mộc Ngôn, khàn giọng nói đứt quãng: “Ban đầu, trước khi đi Mỹ… tôi đã chuốc say rồi tấn công anh ấy… Sau khi cưỡng bức anh ấy xong tôi liền phủi mông bỏ đi… Mới đi mà đã nhiều năm vậy rồi…”

 

Thời Niệm Ca vừa nói vừa cười, trong mắt chứa nỗi cô đơn: “Khi đó, tôi tuổi trẻ hừng hực, cũng thật ích kỷ. Lúc theo đuổi anh ấy thì mãnh liệt, nhưng lúc rời đi lại kiên quyết và dứt khoát như thế… Anh ấy hận tôi cũng dễ hiểu…”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Cô có thể nói gì đây? Chỉ có thể nói Thời Niệm Ca có can đảm xé quần áo của Bác sĩ Tần đã là lợi hại lắm rồi, đã thế lại còn cưỡng bức một người đàn ông to cao mạnh mẽ. Cô chỉ có thể khen cô ấy hồi đó thật sự lợi hại… Đến tầng lầu phòng khám của Tần Tư Đình, Hạ Mộc Ngôn dìu Thời Niệm Ca rồi đi thẳng vào. Tần Tư Đình vừa mới làm xong một ca phẫu thuật, đoán chừng vẫn còn đang căn dặn người thân của bệnh nhân điều gì đó trong phòng bệnh. Trong phòng khám không có ai, Hạ Mộc Ngôn chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp một chút. Không khí mát mẻ thế này có thể sẽ khiến Thời Niệm Ca dễ chịu đôi chút.

 

Đang lúc Thời Niệm Ca được đỡ ngồi xuống giường trong phòng khám thì lúc này cánh cửa chợt mở ra. Tần Tư Đình mặc áo sơ mi trắng và quần tây, áo blouse vắt lên khuỷu tay. Vừa mới vào đã nhìn thấy Thời Niệm Ca ngồi ở đó, anh ta nhận ra quả thật cô hơi khác so với bình thường.

 

Ánh mắt anh ta sững lại giây lát, nhìn sang Hạ Mộc Ngôn: “Cô gặp cô ấy ở đâu vậy?”

 

“Tối nay phòng giao dịch của tôi có bữa xã giao, uống rượu tại câu lạc bộ giải trí ở tầng dưới khách sạn Lục Lâm. Cô ấy bị hai gã đàn ông làm phiền trong hành lang. Tôi thấy hình như tình trạng của cô ấy không ổn lắm, nên đã nhân cơ hội đưa cô ấy đi.” Hạ Mộc Ngôn nói, rồi nhìn đồng hồ: “Giao cô ấy cho anh đấy, tôi về trước.”

 

Thấy bây giờ tám mươi phần trăm là Tần Tư Đình không có tâm trạng hàn huyên hoặc khách sáo với cô, Hạ Mộc Ngôn đang tính bỏ đi, nhưng trước khi ra khỏi cửa phòng cô lại nói: “Đúng rồi, hình như người bỏ thuốc cô ấy họ Tiêu. Anh ta cũng có chút địa vị ở Hải Thành, nhưng tôi không hiểu rõ về anh ta, chỉ biết họ.”

 

Khi Tần Tư Đình nghe thấy chữ Tiêu này thì ánh mắt đột nhiên rét lạnh, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Cảm ơn, cô về thế nào?”

 

“Các bạn trong phòng giao dịch của tôi vẫn còn ở trong câu lạc bộ, tôi đón xe về là được, anh không cần để ý đến tôi.” Hạ Mộc Ngôn xua tay với anh ta, sau đó vô cùng vui vẻ mở cửa ra về.

 

Tần Tư Đình nhìn đồng hồ. Để một cô gái như Hạ Mộc Ngôn một mình ra ngoài đón xe muộn thế này hình như không an toàn cho lắm, cho nên anh ta đang định gọi cho Lục Cẩn Phàm thì ai ngờ lúc này Thời Niệm Ca lại ngã từ trên giường xuống. Anh ta xót xa, bỗng chốc bước đến bế cô lên.

 

*** Hạ Mộc Ngôn ra khỏi bệnh viện, đang định đón xe thì lúc này có hai chiếc xe màu đen đỗ xịch trước mặt cô.

 

Kính cửa sổ của một chiếc xe trong đó hạ xuống, người đàn ông họ Tiêu kia lạnh lùng ngồi trong xe, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo, như là rắn độc từ đâu nhảy ra khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

 

“Cô quen Thời Niệm Ca?” Người đàn ông họ Tiêu hỏi.

 

Hạ Mộc Ngôn thờ ơ nhìn anh ta.

 

Xem ra là lúc cô mới vừa ra khỏi câu lạc bộ thì đám người này đã bám theo xe taxi của cô, tận mắt nhìn thấy cô đưa Thời Niệm Ca tới chỗ Tần Tư Đình. Bây giờ nếu cô nói không biết, e rằng chỉ là lấy vải thưa che mắt thánh, sẽ không có ai tin.

 

“Không tính là quen, nhưng đúng là có gặp mấy lần.” Giọng điệu Hạ Mộc Ngôn hờ hững: “Vừa rồi cô Thời nói trong người hơi khó chịu, bảo tôi đưa đến bệnh viện trung tâm. Tôi đón xe đưa cô ấy đến đây, có gì sai sao?”

 

Người đàn ông họ Tiêu nhếch môi, giọng lạnh tanh: “Đưa cô gái tôi muốn đến chỗ Tần Tư Đình, cô nói xem cô đúng chỗ nào?”

 

Anh ta nói thẳng, không hề giấu giếm.

 

Hạ Mộc Ngôn không tỏ thái độ: “Xin lỗi, tôi chỉ gặp cô Thời mấy lần mà thôi, không biết rõ mấy chuyện khác của cô ấy cho lắm. Dù trượng nghĩa giúp đỡ thì tôi cũng chỉ là đưa cô ấy tới bệnh viện thôi.”

 

“Cô đưa cô ấy tới bệnh viện này, chẳng khác nào giải cứu con thỏ con ra khỏi lồng giam của tôi…” Người đàn ông họ Tiêu lạnh lùng nheo mắt lại: “Tôi mất con thỏ, cô nói xem tôi nên bắt cô làm gì mới phải đây?”

 

Lời nói của anh ta nghe dịu dàng tột cùng, nhưng nghe kỹ thì lại âm u lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi. Trong mắt anh ta dường như lóe lên ý cười, lại quan sát cô.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.