Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 648



Chương 648:

 

Hạ Mộc Ngôn bước đến, Thẩm Mục giao chìa khóa xe cho cô: “Bà Lục, hôm nay cô không uống rượu phải không?”

 

“Không uống.”

 

“Tối nay Tổng Giám đốc Lục uống hơi nhiều, tôi định lái xe đưa ông ấy về nhưng vừa rồi bạn gái tôi gọi nói bị đau bụng, cần tôi đưa đi khám bác sĩ. Tôi định gọi tài xế đến đưa Tổng Giám đốc Lục về, nhưng nếu cô không uống rượu thì dù sao hai người cũng cùng đường về, cô đưa Tổng Giám đốc Lục về đi.”

 

Hạ Mộc Ngôn nhận lấy chìa khóa xe: “Ok, vậy anh đi giúp bạn gái đi, còn lại để tôi.”

 

Nói rồi cô chợt dừng lại, nhìn về chiếc xe trước mặt, lại nhìn đến cửa sau đóng chặt: “Anh ấy uống nhiều lắm sao?”

 

“Đúng là uống không ít. Tửu lượng của Tổng Giám đốc Lục từ trước đến giờ vẫn không tệ, nhưng hiếm khi ông ấy buông thả uống nhiều như vậy. Có lẽ do hôm nay đều là người quen, mọi người đến mời thì Tổng Giám đốc Lục cũng không từ chối một ai. Nếu là trước kia thì Tổng Giám đốc Lục cũng sẽ không say đâu, nhưng hôm nay bị say thế này, tôi đoán là do gần đây quá mệt mỏi.”

 

Hạ Mộc Ngôn gật đầu, ra hiệu cho Thẩm Mục yên tâm: “Tôi thật sự không uống rượu, tay lái cũng không có vấn đề gì, để tôi đưa anh ấy về.”

 

“Vậy cô đến đây bằng cách nào? Xe của cô…”

 

“Đồng nghiệp ở phòng giao dịch đều đang ở đây, chìa khóa xe cũng đang để chỗ trợ lý, họ sẽ đi xe tôi về, không sao.”

 

“Vậy thì tốt, tôi đi trước nhé, làm phiền bà Lục.”

 

Cho đến khi Thẩm Mục xoay người chạy ra ven đường vội vã bắt một chiếc taxi, Hạ Mộc Ngôn vẫn đứng bên cạnh chiếc xe Ghost màu đen, nhìn cửa xe như tỏa ra ánh sáng lạnh trước mặt, suy nghĩ một chút rồi vòng sang ghế lái, mở cửa xe bước vào.

 

Sau khi vào xe thì quả nhiên cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Cô nghiêng đầu liếc ra đằng sau, nhìn thấy Lục Cẩn Phàm yên vị ở ghế sau, mắt nhắm nghiền, không biết là anh ngủ thiếp đi hay là say đến không mở mắt ra được.

 

Trước kia không phải cô chưa bao giờ ngửi thấy mùi rượu trên người anh, nhưng nồng nặc đến thế này thì là lần đầu tiên. Hơn nữa gần như cô chưa bao giờ thấy anh uống nhiều như bây giờ. Sự kiềm chế của anh quá mạnh, chưa bao giờ anh quá buông thả bản thân.

 

Hạ Mộc Ngôn lại quan sát quần áo của anh, áo sơ mi đen và quần âu. Quả nhiên cô quan sát không hề sai, từ sau khi anh tỉnh dậy sau hai tháng hôn mê, gần như lúc nào anh cũng mặc lên người bộ đồ đen, càng nhìn càng thấy băng giá khó gần.

 

Thừa lúc anh vẫn nhắm mắt như không phát hiện ra ghế lái đã có người khác ngồi, Hạ Mộc Ngôn khởi động xe, định chuẩn bị lái xe đi thì giọng nói trầm thấp bất chợt vang lên: “Thẩm Mục.”

 

Hạ Mộc Ngôn không lên tiếng, cũng không quay đầu lại nhìn, chỉ ngước mắt nhìn vào kính chiếu hậu. Cô thấy anh nhắm nghiền hai mắt, dường như uống quá nhiều nên đầu bị đau, đôi mắt lạnh lùng nhíu lại.

 

“Lấy nước cho tôi.” Giọng anh khàn khàn lãnh đạm, mắt vẫn nhắm nghiền.

 

Hạ Mộc Ngôn cụp mắt tìm nước trên xe, đến khi nhìn ở cánh cửa ghế lái phụ có một chai nước suối còn nguyên liền đưa tay lấy về, đưa ra đằng sau.

 

Lục Cẩn Phàm khẽ mở mắt, trong xe không có đèn, ánh đèn bên ngoài xe vào cũng rất mờ, khoảnh khắc anh giơ tay lên định nhận chai nước thì nhìn thấy những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn. Mắt anh chỉ khẽ sững lại một giây rồi lại âm thầm nhận lấy chai nước, mở nắp uống một ngụm rồi lại nhắm mắt dựa người vào lưng ghế, không nói thêm gì nữa.

 

Cảm thấy hình như anh không nhận ra điều gì khác thường, Hạ Mộc Ngôn rút tay về đặt trên tay lái, lại khởi động xe một lần nữa, lái chiếc xe Ghost đen đang đỗ ở trước cửa câu lạc bộ rời đi.

 

Cô lái xe rất ổn, dù sao cô cũng không còn là tay mới từ lâu rồi. Người đàn ông ngồi ở ghế sau vẫn yên lặng không nói câu nào, Hạ Mộc Ngôn liếc vào gương chiếu hậu nhìn ra đằng sau, thấy Lục Cẩn Phàm vẫn nhắm nghiền mắt như đang ngủ thiếp đi.

 

Xe đi được mười lăm phút thì về đến Tập đoàn Lục thị. Hạ Mộc Ngôn không chút do dự nhấn chân ga vọt lên, không có ý định dừng lại.

 

Khi đi đến gần Quốc tế Oran thì cô mới do dự. Lúc đầu cô định lừa chở anh về Ngự Viên. Sau khi về nước anh vẫn chưa từng về Ngự Viên, cô cảm thấy cần phải đưa anh về nhà.

 

Nhưng cô lại sợ lỡ sau khi anh tỉnh rượu, chị Trần không chịu nổi lửa giận của anh, nên cô chần chừ, vòng xe vào Quốc tế Oran.

 

Khi dừng xe, Hạ Mộc Ngôn cởi dây an toàn, quay đầu ra sau thấy anh vẫn chưa mở mắt ra thì mới mở cửa xuống xe, đi vòng sang cạnh anh mở cửa, đưa tay vỗ nhẹ lên người anh.

 

Anh vẫn nhắm nghiền mắt ngồi im, mùi rượu trên người nồng nặc.

 

Hạ Mộc Ngôn lại vỗ anh.

 

Không có phản ứng.

 

Anh thật sự ngủ thiếp đi rồi sao?

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.