Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1159



Chương 1159:

 

Chị Trần đã ra ngoài mua thức ăn, lúc này chỉ có hai người bọn họ ở nhà.

 

Ngày thường, hễ là lúc cục cưng ngủ, chị Trần và người giúp việc trong Ngự Viên sẽ vô tình hay cố ý nhường không gian riêng cho bọn họ. Chỉ cần ông Lục tan tầm về nhà thì dù các chị không có ở nhà cũng chẳng có vấn đề gì.

 

“Tối nay em muốn ăn gì?” Sau khi pha sữa xong, Lục Cẩn Phàm không quay đầu lại, giọng nói vừa kiên nhẫn lại vừa ấm áp hỏi cô.

 

Hạ Mộc Ngôn bế Ninh Ninh đi tới, một tay bế con, một tay cầm lấy một bình sữa lắc nhẹ, đáp: “Miễn là anh nấu thì món gì em cũng thích ăn.”

 

Nói xong, Hạ Mộc Ngôn cố sức bế bạn nhỏ Lục Cẩn Ninh mới ba tháng đã trắng trẻo mập mạp quay người, vừa đi vừa nói: “Ba sắp nấu cơm rồi, con ngoan ngoãn lên giường bú sữa nhé. Nếu không, mẹ không kịp ăn tối là mẹ uống sữa bột của con đấy.”

 

Lục Cẩn Phàm rất xấu hổ về hành vi “đe dọa” con của Hạ Mộc Ngôn, có điều, lúc này có lẽ anh càng khiếp sợ vì hành vi muốn giành sữa với con của cô hơn.

 

“… Anh hay để em đói lắm à?” Không biết anh biến đâu ra một miếng bánh ngọt, đồng thời xoa đầu cô, điệu bộ này hệt như hành động xoa đằu em bé khi cho con bú của cô.

 

Hạ Mộc Ngôn hài lòng vừa bế con vừa bê bánh ngọt ra phòng khách. Cô ngậm miếng bánh ngọt trên muỗng, quay đầu lại, vừa khéo bắt gặp ánh mắt dịu dàng chưa kịp thu lại của Lục Cẩn Phàm.

 

Nhớ lại trưa nay nếu mình không phải đang uống đồ do chị Tràn nấu, thì cũng ngồi trên sofa vừa xem tivi vừa ăn trái cây và đồ ăn vặt, Hạ Mộc Ngôn tự kiểm điểm mình, ngậm muỗng hỏi: “Có phải gần đây em ăn nhiều quá không?”

 

Lúc mang thai cô cũng không béo lên bao nhiêu, ba tháng nay cơ bản đã gầy lại như trước. Nhưng nghe chị Trân bảo cô nên ăn nhiều chút, béo lên chút mới đẹp, Hạ Mộc Ngôn ỷ mình vẫn đang trong thời gian cho con bú, không cần lo lắng đến dáng người, vì vậy ngày nào cũng ăn rất nhiều, nhưng vẫn không béo lên được.

 

Lục Cẩn Phàm bình thản nhếch môi: “Em có ăn nhiều hơn nữa anh cũng nuôi nổi.”

 

***

 

Chẳng mấy chốc, bạn nhỏ Lục Cẩn An và Lục Cẩn Ninh đã một tuổi rưỡi.

 

Mùng Năm Âm lịch là ngày đón thần tài.

 

Nhưng thân tài nhà bọn họ lại đến Shine tăng ca.

 

Chị Trần và người giúp việc đang bận rộn làm sủi cảo và nấu sủi cảo, để lại một mình Hạ Mộc Ngôn và An An Ninh Ninh mắt lớn trừng mắt nhỏ.

 

Vâng, cô là mắt lớn, hai nhóc kia là hai đôi mắt nhỏ. Mặt của hai đứa bé cũng chưa to bằng bàn tay, dù mắt chúng vừa đen vừa to như trái nho cũng không hơn được cô. Bây giờ vẫn còn được, qua mấy năm nữa cô không muốn đọ với chúng đâu, nhất là Ninh Ninh. Vốn là con gái, mặt mũi của bé thật sự như phiên bản thu nhỏ của cô vậy, nhưng cô lại không nói rõ được điểm mà cô bé xinh đẹp hơn cô, có lẽ là vì trong thần thái của Ninh Ninh luôn có cảm giác của Lục Cẩn Phàm chăng?

 

Còn An An thì cực kỳ giống ba, từ nhỏ đã là một bào thai đẹp trai, nhưng biểu cảm lại thỉnh thoảng giống cô.

 

Rõ ràng hai đứa bé với dáng vẻ khác nhau, nhưng mỗi khi đặt chúng cạnh nhau lại cảm thấy rất rất giống.

 

Vì lẽ đó nên mới nói gen của loài người thật mạnh mẽ và thần kỳ. Có thể tập hợp tất cả ưu điểm của ba mẹ lên người con cái, lại có thể hợp nhất hai người vốn khác nhau hoàn toàn thành một.

 

Đêm đó, khi thần tài trong nhà – boss Lục tăng ca về nhà đã là sau bữa tối. Công ty tạm thời có việc gấp cần anh đích thân quyết định phương án, nên buộc phải về muộn. Lúc về nhà, để bày tỏ sự áy náy vì về muộn, anh đã cố ý mua ba phần sữa chua trẻ em và kẹo que.

 

Hai phần trong đó được làm thủ công từ sữa không có chất bảo quản, cho cục cưng ăn tuyệt đối không thành vấn đề.

 

Phần của Hạ Mộc Ngôn cũng giống vậy, nhưng to hơn và có thêm vị ngọt của kẹo trái cây. Nói tóm lại, có lẽ bây giờ trong mắt anh, địa vị của Hạ Mộc Ngôn cũng như An An và Ninh Ninh vậy, cũng cần phải dỗ như trẻ con. Dù về nhà muộn hơn một tiếng cũng nhất định phải dỗ dành, để tránh cho bà xã không vui.

 

Thấy boss Lục có tính tự giác cao thế này, Hạ Mộc Ngôn cũng mừng và bớt lo, cầm lấy kẹo que ăn quên cả trời đất.

 

***

 

Tết Âm lịch qua đi, Lục Thiệu Tắc và bà Vạn Châu thật sự là quá nhớ cháu, muốn đón cháu sang Mỹ ở hai ba tháng. Chị Trần quen chăm hai đứa bé, không yên lòng nên cũng theo hai đứa sang Mỹ.

 

Từ khi cục cưng được ông bà nội đón đi, Hạ Mộc Ngôn hiếm khi rảnh rỗi đến công ty làm việc. Sau khi tan tầm, cô buồn chán ra ngoài đi dạo từng khu chợ thú cưng để tìm mấy con mèo con xinh đẹp, nghĩ về những ngày tháng sống với con và mèo.

 

Tuy nhiên, dù thế nào cô cũng không ngờ rằng, lần đầu tiên cô mua con mèo trắng về nhà thì đã đâm sầm vào ông Lục đột ngột về nhà ngay ở cửa.

 

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.