Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1126



Chương 1126:

 

Lục Cẩn Phàm xoa đầu tóc cô: “Có thể là do ở trong bếp bận rộn nãy giờ nên hơi nóng mà thôi, em đi rửa tay đi.”

 

Hạ Mộc Ngôn hơi do dự một chút, tiếp đó xoay người chạy vào phòng tắm.

 

Lúc ăn cơm, Hạ Mộc Ngôn đòi Lục Cẩn Phàm ăn cùng với cô. Cô ngồi sát bên cạnh anh, thỉnh thoảng còn gắp đồ ăn đưa đến miệng Lục Cẩn Phàm, nhất quyết phải đút anh ăn vài miếng mới chịu.

 

Cũng may mẩy món Lục Cẩn Phàm nấu tối nay đều khá thanh đạm, phù hợp với cả hai người. Suốt hai ngày trên đảo, gẫn như bữa nào cũng toàn hải sản, cuối cùng hai người cũng được ăn một bữa cơm bình thường. Cộng thêm Hạ Mộc Ngôn vốn yêu thích tài nấu nướng của anh, dù cô không nhớ nhưng vẫn ăn rất ngon miệng.

 

Cuối cùng cô ăn đến bụng căng phồng, một bên kêu gào không thể ăn không thể ăn, một bên lại tiếp tục gắp vài miếng cho vào miệng, cuối cùng không thể chịu nổi nữa mà úp sấp lên sofa nằm ngay đơ.

 

Khi bọn họ ăn cơm xong đã là hơn mười giờ đêm. Lúc nãy đã ngủ năm tiếng đồng hồ, nên bây giờ Hạ Mộc Ngôn chẳng mệt chút nào. Cô quyết định ngồi trên sofa xem tivi.

 

Lục Cẩn Phàm lấy một tấm chăn qua đưa cho cô, xong rồi xoay người bước vào phòng sách làm việc.

 

Đêm dần khuya, Hạ Mộc Ngôn đang xem tivi hăng say, bỗng loáng thoáng nghe thấy tiếng ho khan trầm thấp của Lục Cẩn Phàm truyền ra từ phòng sách. Cô cho rằng mình nghe lầm, lại dựng lỗ tai lên nghe một lát, nhưng không thấy động tĩnh gì. Vì không nghe thấy động tĩnh nên cô cứ tiếp tục ngồi xem tivi.

 

Chẳng biết qua bao lâu, cửa phòng sách mở ra, Hạ Mộc Ngôn quay đầu lại nhưng không nhìn thấy mặt của Lục Cẩn Phàm, chỉ thấy anh bước vào phòng bếp, rót ly nước rồi trở ra, cầm ly thủy tinh vào phòng sách.

 

Cho đến khi hơn một giờ đêm, lúc này Hạ Mộc Ngôn mới dần buồn ngủ. Ban ngày cô đã đi dạo phố, buổi chiều trở về lại lăn ra ngủ nên vẫn chưa tắm rửa. Bệnh sạch sẽ trước giờ không thay đổi, cô ngồi dậy chạy về phòng ngủ ngâm nước tắm thật sảng khoái. Đến khi tắm xong, Hạ Mộc Ngôn không biết máy sấy để ở đâu. Buổi sáng do Lục Cẩn Phàm giúp cô sấy tóc, sau đó thì cô không chú ý anh để đâu nữa.

 

Hạ Mộc Ngôn vừa lau tóc vừa đi ra tìm máy sấy khắp nơi, nhưng tìm cả nửa ngày vẫn không thấy đâu. Cô đành phải gọi với về phía phòng sách: “Thâm Thâm, em muốn sấy tóc, anh để máy sấy ở đâu rồi?”

 

Trong phòng sách không có tiếng đáp lại.

 

Hạ Mộc Ngôn lại hỏi một lần nữa, nhưng vẫn không có tiếng trả lời.

 

Cô cảm thấy kỳ quái, bước tới gần, cẩn thận gõ cửa. Vẫn không nghe thấy động tĩnh bên trong, cô vừa định hỏi có phải anh bận lắm không thì bỗng nhiên nghe thấy bên trong phát ra âm thanh trầm đục như có gì đó rơi xuống đất, tiếng động không nhỏ. Sau khi nghe thấy, xuất phát từ bản năng, cô đẩy mạnh cửa phòng sách ra. Ánh đèn trong phòng dìu dịu, máy tính bàn vẫn mở, bên trong là hồ sơ công ty mà Lục Cẩn Phàm thường xem. Hạ Mộc Ngôn lia mắt nhìn xuống đất, đột nhiên thấy Lục Cẩn Phàm đang nằm bên dưới.

 

“Thâm Thâm?” Hạ Mộc Ngôn thấy Lục Cẩn Phàm nằm trên mặt đất. Cô sợ hết hồn, vội vàng chạy vào, ngồi xổm xuống bên cạnh anh. Thấy anh nhắm nghiền mắt, vầng trán tuấn tú dường như đang khó chịu nên hơi nhăn lại, Hạ Mộc Ngôn đờ đẫn nhìn anh, vươn tay thử đẩy hai cái thăm dò: “Thâm Thâm? Anh sao vậy?”

 

Lục Cẩn Phàm hơi hé mắt ra, nhìn tia sợ hãi hiện rõ trong mắt Hạ Mộc Ngôn, theo bản năng muốn ngồi dậy để không làm cô sợ, nhưng anh cố gắng mãi vẫn không thể ngồi dậy được, chỉ có thể miễn cưỡng mở miệng, khàn giọng nói: “Anh không sao… Em đi tìm nhân viên khách sạn, gọi bác sĩ đến giúp anh.”

 

“Thâm Thâm, rốt cuộc anh sao vậy?” Hạ Mộc Ngôn vừa cuống quýt gật đầu, vừa vươn tay chạm vào người anh, phát hiện anh còn nóng hơn lúc ăn cơm. Thấy anh nói xong một câu đã nhắm hai mắt lại, cô lo lắng đến bật khóc: “Thâm Thâm, anh đừng làm em sợ… Thâm Thâm, anh tỉnh lại đi…”

 

Lục Cẩn Phàm nhíu mày, nhưng lại không thể mở mắt.

 

Gọi bác sĩ, đúng rồi, gọi bác sĩ.

 

Anh vừa bảo cô đi gọi bác sĩ.

 

Hạ Mộc Ngôn vội vàng ngồi dậy, kết quả vì quá vội nên chân va mạnh vào ghế, ngay lập tức cô lảo đảo suýt bổ nhào. Cô cố chịu đau, chật vật đứng vững, rồi vội chạy ra ngoài. Nhưng cô vừa chạy được mấy bước thì một trận choáng váng ập tới, thoáng chao đảo, tựa mạnh lên cửa. Cô cảm thấy đầu mình nặng trĩu, làm thế nào cũng không thể nâng dậy nổi.

 

Hạ Mộc Ngôn áp tay trên đỉnh đầu, nhưng hồi lâu vẫn không thể trở lại bình thường. Cô gõ mạnh lên đầu, rồi lại lắc qua lắc lại, tia tỉnh táo còn sót lại nhắc nhở cô phải lập tức đi gọi bác sĩ, không thể chậm trễ.

 

Cuối cùng, cô cắn răng cố chịu đựng cơn đau như sắp bùng nổ, lảo đảo chạy ra ngoài phòng, mở cửa hoang mang nhìn ra ngoài kêu cứu: “Có ai không? Mau tới đây… gọi bác sĩ…”

 

Ngoài phòng gần đó có nhân viên khách sạn, nghe thấy Hạ Mộc Ngôn hốt hoảng hô hoán thì cho rằng xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy tới.

 

“Bà Lục? Có chuyện gì vậy?” Vừa thấy vẻ mặt tái xanh cùng đôi môi trắng bệch và cơ thể run rẩy của Hạ Mộc Ngôn, nhân viên phục vụ nghĩ cô bị gì, vội vàng đưa tay định đỡ lấy.

 

Hạ Mộc Ngôn lắc đầu, chỉ vào hướng phòng sách bên trong: “Mau gọi bác sĩ…”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.