Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1032



Chương 1032:

 

Vừa rồi cô cũng không biết có nhắm vào huyệt vị ở gáy anh ta không, không biết cú đập đó có chết người hay không, cũng không biết có làm chỗ nào khác bị thương nữa không. Nhưng để tự vệ, cô cũng không còn cách nào khác, cô đã cho anh ta cơ hội…

 

Không thể nào hình dung được nỗi sợ hãi bỗng chốc bao trùm lấy cô này. Hạ Mộc Ngôn run lập cập, nhìn gáy anh ta càng lúc càng đổ nhiều máu, thấy vai áo choàng tắm dần bị nhuộm đỏ. Hạ Mộc Ngôn ngồi bệt dưới đất, liên tục bò lùi ra cho đến gần rèm cửa sổ. Cô dựa lưng vào cửa sổ lạnh như băng, cố trấn tĩnh bản thân. Nhưng nỗi sợ dâng trào cùng với ngọn lửa dục vọng như muốn thiêu đốt cô.

 

Cô gần như đã quên lần gần nhất mình từng bị chuốc thuốc là khi nào rồi.

 

Nhưng lần đó tác dụng của thuốc không mạnh như lần này. Ba năm qua, cũng không biết loại thuốc này đã được cải tiến bao nhiêu.

 

Cô tựa người vào cửa trấn tĩnh hồi lâu, nhưng mùi máu tươi tràn ngập trong mũi khiến cho nỗi sợ hãi vây chặt cô lại. Cô không dám nhìn Thịnh Dịch Hàn đang nằm dưới đất, cũng không biết anh ta sẽ nằm im không nhúc nhích như vậy bao lâu. Cô suy nghĩ một chút, dù chỉ là tự vệ, nhưng phòng vệ quá mức dẫn đến chết người thì cũng là phạm tội. Cô cố gắng chống tay ra sau cửa từng chút một để đứng lên, sau đó đi tìm điện thoại trong phòng. Nhưng khi tìm được thì cô phát hiện ra dây điện thoại đã bị cắt.

 

Hạ Mộng Nhiên sai người bắt cóc đưa cô vào đây rồi cắt dây để ngăn cô gọi ra ngoài cầu cứu sao?

 

Hạ Mộc Ngôn không biết điện thoại di động của mình đang ở đâu. Loại cảm giác trống rỗng và dòng nước ấm phun trào dưới người khiến chân cô mềm oặt đi, bất lực như sắp khuỵu xuống giường, miệng cô cũng gần như không kìm nén nổi âm thanh chực phát ra nơi cuống họng. Cô cắn mạnh vào ngón tay mình để cố gắng giữ tỉnh táo, đồng thời đưa mắt tìm kiếm xung quanh đống quần áo Thịnh Dịch Hàn thay ra trước khi đi tắm.

 

Khi cô nhìn thấy áo sơ mi và quần của anh ta thì vội vàng nhào đến, móc điện thoại di động từ trong túi quần ra. Kể cả điện thoại của anh ta có mật khẩu thì trong tình huống khẩn cấp vẫn có thể gọi điện được cho cảnh sát.

 

Cô nhanh chóng bấm gọi 110, nhưng không thể giải thích rõ ràng chuyện cả hai người cùng bị chuốc thuốc và tình huống có thể có ký giả bên ngoài. Cô chỉ thông báo ở đây có người bị thương, cầu cứu họ đến cứu viện, nếu không sẽ dễ xảy ra án mạng.

 

Sau khi ngắt điện thoại, cô cũng không biết cảnh sát có coi trọng chuyện này hay không, có lập tức cử người đến hay không, nhưng bây giờ ngoại trừ chờ đợi thì cô cũng không còn cách nào khác.

 

Hạ Mộc Ngôn nắm chặt điện thoại di động của Thịnh Dịch Hàn, muốn gọi điện cho người quen của mình, kể cả gọi cho Lục Cẩn Phàm cũng được. Nhưng cô mò mật khẩu nửa ngày vẫn không được, cuối cùng đành quăng điện thoại lên giường, rồi lại cố sức kéo khóa váy sau lưng lên.

 

Nhưng chỉ một động tác kéo khóa váy đơn giản mà cũng khiến cho nhiệt độ cơ thể của cô cao vọt lên, cô không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa.

 

Thậm chí cô còn nảy ra ý định mù quáng. Cho dù người đàn ông đang nằm dưới đất không khác gì cơn ác mộng của cô, nhưng vẫn có sự quyến rũ cực lớn, dù sao đó cũng là một người đàn ông.

 

Hạ Mộc Ngôn tiếp tục cắn ngón tay, lại phát hiện dần dần đến cả loại đau đớn này cũng không có tác dụng. Cô hít sâu một hơi, lảo đảo đứng dậy vọt thẳng vào nhà tắm, cuống quýt mở vòi hoa sen ra rồi nhanh chóng chuyển cần điều khiển sang vạch nước lạnh màu xanh.

 

Đến khi nước lạnh như đá giội xuống buốt thấu tim thì cuối cùng cảm giác khô nóng đáng sợ kia mới dịu đi phần nào. Nhưng sự khô nóng bên trong và cơn lạnh như băng bên ngoài cơ thể tạo ra cảm giác lúc nóng lúc lạnh thật đáng sợ. Cơn nóng như muốn chui ra khỏi cơ thể để xâu xé kháng cự lại với cơn lạnh buốt ở ngoài da, mà người cảm thấy thống khổ đau đớn chính là bản thân cô.

 

Không biết cô bị loại cảm giác nóng lạnh luân phiên này hành hạ trong bao lâu, trong đầu Hạ Mộc Ngôn liên tục hiện ra những màn nóng bỏng gợi cảm. Cô ngửa đầu lên để mặc nước lạnh gột rửa mặt mình, mệt mỏi phí công liên tục đập đầu vào bức tường phía sau, giống như loại đau đớn này còn không bằng cả nỗi đau nóng lạnh giằng xé trên làn da.

 

***

 

Trong lúc Hạ Mộc Ngôn phải chịu đủ loại tra tấn hành hạ trong nhà tắm thì bên ngoài đã có mấy đơn vị báo chí được Hạ Mộng Nhiên liên lạc từ sớm lặng lẽ ngồi chờ.

 

Trước đó bọn họ mơ hồ nghe thấy có tiếng động, nhưng bây giờ thì lại im ắng.

 

Những ký giả này đều thuộc các loại báo chí nhỏ hoạt động ngầm và các đơn vị truyền thông tạp chí mới ra đời liên kết với các đơn vị báo chí truyền thông lớn khác, chỉ cần có tiền là sẽ viết bài. Tổng cộng ở đây có khoảng bốn năm tờ báo, khi chờ mãi vẫn không thấy có động tĩnh gì thì có người quyết định gọi điện thoại cho Hạ Mộng Nhiên.

 

“Alo, cô Hai Hạ, lâu như vậy rồi mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì, không biết có thành công hay không. Cô có nên tự mình sang đây kiểm tra xem thế nào không?”

 

“Tôi biết cô Hai Hạ không tiện ra mặt, nhưng chẳng phải bây giờ đang là thời điểm quan trọng, ai trong chúng ta cũng đều sợ phạm phải sai lầm hay sao? Dù sao muốn dùng chuyện như thế này để hủy hoại Hạ Mộc Ngôn thì chúng tôi cũng phải nghe theo chỉ đạo của cô…”

 

Người gọi điện thoại đang muốn nói tiếp thì bất chợt một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên từ khúc quanh thang máy đi vào hành lang VIP: “Hủy hoại Hạ Mộc Ngôn? Các người có mấy cái mạng?”

 

Âm thanh này khiến cho các ký giả trước nay rất giỏi chụp lén các vụ bê bối ngoại tình của các minh tinh giới giải trí hoặc scandals về giới nhà giàu lần đầu tiên bị bao trùm trong nỗi sợ hãi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.