Khi anh quay lại giường với Cố Tư trong tay, điện thoại di động anh ném sang một bên khi anh bước vào vang lên.
Đó là của Chương Tự Chi.
Kỳ thật không cần nghe cũng biết là vì cái gì.
Trì Uyên vừa ôm Cố Tư vừa đưa tay cầm điện thoại, sau đó cúp máy rồi tắt máy.
Chương Tự Chi bên kia uống quá chén, cầm điện thoại hồi lâu mới quay lại, nhìn Ninh Tôn, rồi nhìn Mạnh Sướng, cuối cùng lại nhìn người phục vụ, “Trì Uyên cúp điện thoại của tôi.”
Người phục vụ vẻ mặt nghiêm túc, “Ngài Trì thật sự đã đưa người đi rồi. Lúc đó vị tiểu thư kia ở đây một mình, uống nhiều quá nên chúng tôi không lo được.”
Chương Tự Chi vò đầu bứt tóc, “Trì Uyên mang đi là được rồi, dù sao trước đây hai người cũng là một gia đình nên sẽ không có chuyện gì.”
Ninh Tôn cũng uống, nhưng khi biết Cố Tư mất tích, cả người đều tỉnh rượu.
Anh đứng đó suy nghĩ một lúc, xoay người chạy ra ngoài.
Chương Tự Chi mắng vài lần, tự nhủ: “Thật sự sẽ không xảy ra chuyện, người ta là vợ chồng, cho dù xảy ra chuyện, cũng là chuyện bình thường.”
Ninh Tôn tại bên ngoài đón một chiếc xe, báo địa chỉ nhà Cố Tư.
Đoạn đường này, làm anh hoàn toàn tĩnh rượu
Mãi cho đến xe dừng ở trước cổng nhà Cố Tư, đèn trên lầu hai đã tắt, nhưng trong sân lại là xe của Trì Uyên.
Quả nhiên ở đây, Ninh Tôn tranh nhanh chóng xuống xe.