Thấy Trì Uyên không nói gi, Cố Tư lùi lại một bước: “Vào đi.”
Trì Uyên mới vào đã thấy ngạc nhiên.
Lúc trước đây là nhà của anh, bên trong thế nào, anh rõ hơn ai hết, Nhưng bây giờ nhìn lại, thay đổi rất nhiều.
Thêm vài món, cũng bớt đi vài món, ngoại trừ phần cố định, hầu như mọi thứ đều thay đổi Ngay cả màu của chiếc gối trên sofa cũng khác.
Kế bên cửa cô có treo chiếc chuông gió, đang kêu ting tang ting tang.
Cố Tư xoay người: “Muốn nói gì thì anh cứ suy-nghĩ trước đi, tôi đi ăn cơm, anh cũng nghĩ xem nên nói thế nào.
Không nhìn Trì Uyên thêm lần nào nữa, cô bước vào phòng ăn.
Bữa cơm hôm nay vẫn phong phú như cũ, có thể là tâm trạng khá vui nên muốn đối xử tối với bản thân mình Cố Tư ăn chậm, còn lấy điện thoại mở nhạc, vừa ăn vừa ngâm nga theo.
Cuộc sống thế này, ngoài thần tiên ra, không ai không hâm mộ.