Yêu Lại Từ Đầu 2

Chương 870: 870



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau khi chơi hết ván game, Ninh Tôn nói anh không chơi nữa, muốn nghỉ ngơi sớm.

Hứa Thanh Du cũng không có ý kiến gì, chơi thêm với Tần Niên một ván nữa.

Bây giờ Ninh Tôn không còn ở đây nữa, giọng nói của Tần Niên cũng trở nên lớn hơn nhiều, “Cậu xem, tớ mới trêu hai người có vài câu mà anh ấy đã xấu hổ bỏ chạy rồi.”
Ninh Tôn xẩu hổ ư? Hứa Thanh Du cảm thấy, trông anh có vẻ giống như đang khó chịu hơn.

Cô không có cách nào danh chính ngôn thuận bảo Tần Niên ngừng trêu chọc cô và Ninh Tôn, có một số chuyện cứ nhắc đi nhắc lại nhiều lần sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Mối quan hệ giữa cô và Ninh Tôn tuyệt đối không thể để bị mọi người phát hiện, nó sẽ làm ảnh hưởng đến tương lai của Ninh Tôn.

Cô đã nhận tiền của anh rồi vậy thì nhất định phải có đạo đức nghề nghiệp.

Hai người các cô chơi game thêm một lúc nữa, dần dần cảm thấy hơi chán, vì vậy Hứa Thanh Du đứng dậy hoạt động khớp vai của mình, nói, “Ra ngoài đi dạo một vòng gần đây không? Nếu như chúng ta dành toàn bộ thời gian rảnh của mình ở khách sạn sẽ rất lãng phí.”
Tần Niên cũng cảm thấy như vậy, cô ấy ném điện thoại lên sô pha, đứng dậy đi vào phòng tắm, “Tớ cũng cảm thấy bọn mình quá lười, thanh xuân phơi phới thế kia mà lại nằm ở đây chơi game, đúng là phí phạm cuộc đời.”

Tần Niên đi rửa mặt, sau đó thay một bộ quần áo khác, cùng Hứa Thanh Du rời khỏi khách sạn.

Thật ra Hứa Thanh Du cũng không có nơi nào muốn đi, nhưng cô lại càng không thích bản thân vùi mình trong khách sạn hơn.

Thế là cô cùng với Tần Niên đi đến một trung tâm thương mại gần đó, trước trung tâm mua sắm có một khoảng đất rất lớn, có thể xem như quảng trường, hiện tại vô cùng náo nhiệt.

Hầu như đều là các ông cụ bà cụ dắt theo lũ trẻ đến quảng trường chơi.

Có người khiêu vũ, có người ca hát.

Còn có những đứa trẻ cầm bóng bay chạy xung quanh.

Hứa Thanh Du và Tần Niên mỗi người mua một ly kem, vừa ăn vừa đi dạo phố, vô cùng hưởng thụ.

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.4


hai cô bé kia nhận ra cậu rồi không?”
Hứa Thanh Du bật cười, “Hẳn là không đâu, sao bọn họ nhận ra tớ được, khuôn mặt của tớ khá phổ biến.

Ngay cả khi tớ đến trước mặt bọn họ, nói bản thân chính là bạn gái của Ninh Tôn, chưa chắc bọn họ đã tin.”
Tần Niên bị cô chọc cho bật cười, “Tự tin lên, Ninh Tôn thích cậu đến mức thần hồn điên đảo, mới rời xa cậu có hai ngày đã nhớ cậu đến phát điên, sao cậu lại chẳng có chút lòng tin nào với bản thân vậy?”
Lại nữa rồi.

Hứa Thanh Du quyết định không trả lời, cho dù cô có nói gì đi nữa, phỏng chừng Tần Niên cũng sẽ nhắc đến Ninh Tôn cho mà xem.

Hứa Thanh Du và Tần Niên tiếp tục đi dạo phố, không ngờ được rằng hai cô bé kia vẫn đi theo bọn họ, thậm chí còn cầm điện thoại quay Hứa Thanh Du.

Hứa Thanh Du dừng lại, quay đầu nhìn hai cô bé, sắc mặt nói tốt cũng không tốt, nói xấu cũng không xấu.

Hai cô bé kia cũng biết hành động của mình đã bị phát hiện, thế nhưng thay vì cất điện thoại của mình đi, thì bọn họ lại tiến đến gần Hứa Thanh Du, chĩa thẳng camera vào mặt cô, “Cô chính là Hứa Thanh Du, trợ lí của Ninh Tôn có phải không?”
Hứa Thanh Du còn chưa kịp trả lời thì Tần Niên ở bên cạnh đã lên tiếng, “Các bạn là ai vậy?”
Hai cô bé làm như không thấy Tần Niên, tiếp tục nói chuyện với Hứa Thanh Du, “Trông cô cũng bình thường thôi, hoàn toàn không xứng với Ninh Tôn, cô không biết tự nhìn lại chính mình sao, cô có biết rằng cô ở bên anh ấy sẽ chỉ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh ấy không, đừng quấn lấy anh ấy nữa.”

Hứa Thanh Du không nhịn được bật cười, “Vậy cô lấy tư cách gì để nói chuyện với tôi như thế? Cô quen Ninh Tôn ư? Cô nghĩ mình là ai mà có quyền nhúng tay vào chuyện của anh ấy? Hay là cô hiểu rất rõ về công việc của Ninh Tôn, có dự định muốn hợp tác với anh ấy?”
Nói xong Hứa Thanh Du mới nở một nụ cười chế giễu, “Nếu không thì tại sao tự nhiên cô lại xen vào việc của người khác để làm gì?”
Hẳn là cô bé kia cũng không nghĩ tới việc Hứa Thanh Du sẽ trực tiếp mắng mình, có phần bực bội, “Làm sao mà Ninh Tôn có thể thích một người có tính tình như cô được nhỉ? Chắc hai người là giả, cố ý tạo tin đồn thôi có đúng không?”
Hứa Thanh Du vẫn giữ nguyên nụ cười, sao mà đoán chuẩn quá vậy, cũng chẳng sao cả, giả thì giả thôi.

Tần Niên đứng bên cạnh không nhịn được nữa, “Cô có bạn trai chưa? Nếu có thì nhanh chóng chia tay đi, cô hoàn toàn không xứng với cậu ta đâu.

Hơn nữa, tính tình của cô như thế này, nhất định sẽ làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa cậu ta và bạn bè, có khi còn làm ảnh hưởng đến việc cậu ta phát triển sự nghiệp nữa.

Nghe lời tôi, với trí thông minh của cô thì nên phải đi học lại một lần nữa mới được, đừng có kéo chân người khác, đợi đến khi cô học được cách làm người rồi hãy bước chân vào xã hội.”
Cô bé kia trợn mắt, “Mắc mớ gì đến cô?”
Tần Niên bật cười, “Vậy chuyện yêu đương của người ta mắc mớ gì đến cô? Dạo gần đây fans hâm mộ mấy người buồn cười quá nhỉ, không nhận ra vị trí của mình đang ở đâu sao? Cô dựa vào đâu mà ở đây khoa tay múa chân, xen vào chuyện tình cảm của người khác kia chứ, cô là cái thá gì?”
Cô bé kia nổi giận bừng bừng, cầm điện thoại chĩa vào mặt Hứa Thanh Du và Tần Niên, đồng thời nói với điện thoại, “Mọi người nhìn xem một người có đạo đức như vậy, làm sao có thể xứng với Ninh Tôn cho được, nhanh chóng chia tay đi, mọi người cùng nhau đứng lên tẩy chay cô ta, khuyên Ninh Tôn mau chóng chia tay cô ả.”
Hứa Thanh Du nghĩ, cô gái này chắc hẳn là fan cuồng.

Cô có một quan niệm trong cuộc sống, đó chính là không tranh chấp với kẻ ngốc.

Gặp được fan cuồng thì nên tránh đi ngay, bởi vì bọn họ sẽ kéo chỉ số IQ của cô xuống ngang hàng với bọn họ mà thôi, làm thế thì thiệt thòi cho cô quá.


Hứa Thanh Du quay đầu nói với Tần Niên, “Chúng ta đi thôi, không cần để ý đến những người như thế này.”
Trước khi rời đi, Tần Niên còn cố ý xì một tiếng đầy khinh miệt với cô bé kia, giọng điệu không nhỏ, chắc hẳn cũng đã bị người ta quay lại.

Hai cô bé kia không đuổi theo, chẳng qua, sau khi trải qua việc này, tâm trạng của Hứa Thanh Du và Tần Niên đều bị ảnh hưởng.

Hai người không ra quảng trường chơi nữa mà đi vào trung tâm thương mại.

Tần Niên vẫn còn chưa hết tức, ở bên cạnh Hứa Thanh Du lải nha lải nhải, “Mấy người đó đúng là buồn cười thật đấy, cuộc sống của mình còn lo chưa xong mà cứ thích đi chõ mũi vào chuyện của người khác, cũng không biết là ai cho cô ta can đảm để làm như vậy nữa?” Hứa Thanh Du mỉm cười, “Chuyện này rất bình thường, có một số ít fans hâm mộ cũng giống như vậy, dù sao bọn họ vẫn còn nhỏ, chưa có cái nhìn khái quát, chỉ để tâm đến suy nghĩ bản thân.”
Nhưng tâm trạng của Tần Niên vẫn không tốt lên được chút nào, “Chí ít cũng phải biết cách làm người chứ! Nếu như cách nói chuyện của bọn họ đã như thế này, thế thì đó không chỉ là vấn đề tuổi tác nữa rồi, mà trên cơ bản là đầu óc của bọn họ có vấn đề.”
Hứa Thanh Du vỗ vai Tần Niên, “Được rồi, cậu đừng giận nữa, cậu xem, tớ cũng đâu có nổi giận đâu, tớ chỉ coi đây như là một câu chuyện cười mà thôi.”
Đây là lần đầu tiên Tần Niên gặp phải chuyện này, không thể có cái nhìn cởi mở như Hứa Thanh Du được, “Tớ tức thay cậu đấy, những chuyện như thế này, gặp một lần thôi đã đủ cảm thấy kinh tởm rồi, chắc hẳn trước đây cậu phải chịu đựng nhiều lắm.

Ôi, thế mà lúc trước tớ còn cảm thấy ghen tị với cậu, bây giờ nghĩ lại, có lẽ cuộc sống của cậu cũng không được dễ dàng.”
Hứa Thanh Du vội vàng khoác lấy cánh tay của Tần Niên, vùi đầu vào bả vai cô nàng, “Không tới mức đó, đa phần mọi người đều cảm thấy tớ được dịp nở mày nở mặt, chỉ có tớ mới biết mỗi ngày tớ phải chịu đựng những gì mà thôi.”
Tần Niên cúi đầu nhìn cô, sau đó mới nói, “Không thể nói như vậy được, cậu vẫn rất may mắn, cậu có Ninh Tôn ở bên cạnh mà, mặc dù biết cuộc sống của cậu không hào nhoáng như bên ngoài, nhưng tớ vẫn rất sẵn lòng được đổi thân phận với cậu đấy.”
Nói xong Tần Niên còn cười to, “Nếu như ông trời tặng cho tớ một người giống như Ninh Tôn, tớ sẵn sàng đối mặt với tất cả những sự bất công này.”.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.