Yêu Lại Từ Đầu 2

Chương 666: Chương 666





Trì Uyên cũng không nói chuyện gì quan trọng trên tờ giấy đó cả.

Anh cũng chỉ là dặn dò Cố Tư ăn cơm thật ngon, ngủ thật tốt.

Anh nói hai ngày này anh sẽ xử lý hết mọi việc còn tồn đọng trong tay rồi sau đó sẽ chỉ nghỉ ở nhà cùng với cô thôi.

Cuối mẩu giấy anh còn ngây thơ vẽ một trái tim nữa.

Đây là điều mà Trì Uyên trước đây không bao giờ làm.

Cố Tư cong khóe miệng gấp tờ giấy lại cất vào trong ngăn kéo, sau đó cô đi rửa mặt.

Sau khi ra khỏi phòng tắm và thay một bộ quần áo khác, cô mới lại cầm điện thoại qua tới.

Cô kiểm tra kết quả thi đấu của Ninh Tôn ngày hôm qua.

Đúng như cô mong đợi, anh ta đã đạt được quán quân.

Kết quả này ít nhiều cũng có sự can thiệp của tư bản sau lưng nhưng Ninh Tôn cũng coi như là danh xứng với thực.

Cố Tư lướt qua khu vực bình luận một chút, đương nhiên có cả đồng ý với kết quả cũng như nói xấu kết quả này.

Mấy thứ như thế này giống như làm dâu trăm họ, như thế này cũng xem như là bình thường.

Cố Tư có chút vui vẻ, mới sáng sớm đã để cô thấy hai thứ khiến bản thân vui lòng, có lẽ tâm trạng cả ngày hôm nay đều sẽ khá tốt.

Cố Tư đi xuống lầu, bà cụ đang ngồi ở cửa ra vào để tắm nắng.

Bà cụ thấy Cố Tư đi xuống thì lập tức đứng dậy chống gậy chống chậm rãi đi vào, “Nghe nói hôm qua thằng nhóc nhà họ Chương kia dẫn theo Tiểu Lương đến à?”

Cố Tư a một tiếng, cô cười hì hì, “Bà nội, bà nhất định không tưởng được đâu, Lão Chương chia tay với bạn gái rồi.”
Bà cụ trừng hai mắt, “Chia tay rồi sao? Mới bên nhau được bao lâu đâu cơ chứ?”
Bao lâu à, Cố Tư cũng không biết mốc thời gian chính xác của chuyện này là bao lâu nữa.

Sau đó cô lại nói thêm, “Sau đó Tiểu Lương bà vừa nhắc cũng chia tay với bạn trai rồi.”
Bà cụ lại lần nữa bị hơi bất ngờ.

Bà cụ suy nghĩ một chút sau đó lập tức nhỏ giọng nói chuyện, giọng điệu của bà cụ khó tránh khỏi thập thò như tên trộm, “Hai người này ở bên nhau rồi à?”
Cố Tư lập tức bật cười, “Bà nội, sao bà lại nghĩ đến cái này vậy ạ?”
Bà cụ đi tới ngồi ở trên sô pha, “Lần trước hai người này ở đây, bà luôn cảm thấy có chút gì đó là lạ.

Bà cũng không thể nói rõ chi tiết được, chỉ là một loại cảm giác thôi.”
Cố Tư cong khóe miệng, “Bây giờ thì chắc là hai người bọn họ vẫn chưa ở bên nhau đâu, chẳng qua cháu cảm thấy hai người bọn họ mà thành đôi thì cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”
Bà cụ thở dài thườn thượt có chút tiếc nuối, bà cụ nói “Cô gái Tiểu Lương kia, nếu có thể ở bên A Cảnh thì tốt biết bao nhiêu.”
Cố Tư lắc đầu, giọng điệu của cô hơi có chút bất đắc dĩ, “Loại chuyện này cũng không thể cưỡng cầu được.

Hơn nữa, cháu cảm thấy Trì Cảnh và Lương tiểu thư cũng không hợp nhau lắm.”
Cái tính khí kia của Lương Ninh Như có lẽ cần phải có kiểu người không biết xấu hổ như Chương Tự Chi mới được.

Trì Cảnh quá bình tĩnh và cũng quá im lặng, anh ta và Lương Ninh Như nhìn qua rất khó tạo ra tia lửa tình yêu hay gì đó tương tự.

Bà cụ cũng khá đồng ý với lời nói của Cố Tư, nhưng dù sao bà cụ cũng ít nhiều cảm thấy tiếc nuối cho chuyện này.

Cố Tư đi ăn bữa sáng, bà cụ suy nghĩ một chút rồi lại đứng dậy đi qua chỗ cô, “Bà nghe nói hình như Cổ Nhan đã đi xem mắt rồi, đôi bên đều cảm thấy khá tốt, bây giờ hai người bọn họ đang tiếp xúc tìm hiểu nhau.”
Cố Tư cảm thấy hơi bất ngờ, “Thật vậy sao ạ? Vậy thì tốt quá rồi, cháu thật sự muốn chúc cho hai người bọn họ trăm năm hạnh phúc.”
Chứ tuyệt đối đừng bao giờ lại qua chỗ Trì Chúc chen chân lung tung.

Bây giờ Trì Chúc và Phương Tố đang vô cùng tình cảm ngọt ngào, cứ có cảm giác như tình cảm mà lúc trẻ bọn họ không có được bây giờ tất cả đang bùng nổ ra ngoài.


Hai người này mà không có chuyện gì thỉnh thoảng còn ra ngoài một buổi hẹn hò ban đêm.

Lần trước có một bộ phim bom tấn ra rạp, Cố Tư và Trì Uyên đã đi xem buổi chiếu ra mắt.

Ai ngờ lần đó hai người bọn họ lại vừa lúc gặp phải Trì Chúc và Phương Tố đang đi hẹn hò.

Lúc ấy hai người này còn mặc đồ đôi nữa.

Hơn nữa, khi bốn người bọ họ gặp phải nhau, Phương Tố cũng không cảm thấy xấu hổ mà thoải mái hỏi bọn Cố Tư ngồi ở chỗ nào.

Cố Tư thấy Trì Chúc và Phương Tố của bây giờ là dường như nhìn thấy cô và Trì Uyên của tương lai.

Cho nên Cổ Nhan hay cái gì đi nữa thì cũng nhanh nhanh ngừng nghỉ chút đi chứ đừng bao giờ lại ra ngoài chen chân lung tung nữa.

Cố Tư ăn cơm xong rồi đi ra khỏi phòng ăn với bà cụ.

Bà cụ lại thật sự nhịn không được phải hỏi chuyện của Chương Tự Chi và Lương Ninh Như.

Bây giờ bà cụ ở lâu với Cố Tư cũng biến thành một bà cụ có máu hóng chuyện hừng hực rồi.

Bà cụ cứ có chút lấm la lấm lét, “Chẳng lẽ là hai người này mỗi người đá bạn trai bạn gái của mình sau đó lại ở bên nhau à?”
Cố Tư vội vàng lắc đầu, “Không phải, không phải đâu ạ.

Lão Chương thì đúng thật là có chút không nói nổi.

Có lẽ anh ấy cảm thấy người mà mình thích không phải là cô Từ cho nên mới đề nghị chia tay.

Nhưng chỗ cô Lương lại hoàn toàn không phải lỗi của cô ấy, là do tác phong trong quá khứ của bên nhà trai không tốt lắm.


Người bạn trai này cô Lương cũng chỉ là quen nhau qua xem mắt, người mai mối không nói nên cô ấy cũng không rõ ràng.

Gần đây cô ấy mới biết được chuyện này của nhà bên kia cho nên mới chia tay.”
Bà cụ gật đầu rồi chép miệng, “Thằng nhóc nhà họ Chương kia cũng không biết có thể bị kiềm chế được hay không.

Tác phong trước đây của thằng nhóc này cũng có tốt đẹp gì đâu, chơi bời lêu lổng lắm đấy chứ.”
Cố Tư suy nghĩ một chút rồi nói, “Ít nhất thì mấy lần cháu gặp hai người bọn họ thì đều cảm thấy cô Lương ở vị trí chủ đạo.

Hơn nữa trước đây Lão Chương cũng chỉ ăn chơi một chút chứ còn chuyện liên quan đến nam nữ thì anh ấy vẫn còn biết giữ mình lắm.”
Mà ở một bên khác, vừa mới sáng sớm Chương Tự Chi đã đến chỗ làm của Lương Ninh Như.

Lương Ninh Như thì cũng không giống như trước kia ghét bỏ anh ta, vừa gặp mặt đã bảo anh ta cút nữa.

Bây giờ cô ta cũng chỉ làm lơ Chương Tự Chi rồi tự đi làm việc của mình trong phòng làm việc.

Chương Tự Chi cũng biết điều không đi quấy rầy cô ta, anh ta tự tìm một chỗ ngồi xuống rồi bắt đầu chơi game trên điện thoại.

Lương Ninh Như cũng không phải làm nhiều việc lắm, bình thường buổi sáng thì phòng tập gym hầu như không có người.

Cô ta sắp xếp các tệp dữ liệu, sau đó thì cũng hết việc để làm.

Lương Ninh Như ngồi phía sau bàn làm việc giương mắt nhìn về phía Chương Tự Chi đang ngồi gần cửa.

Bộ dạng Chương Tự Chi cúi đầu chơi game rất nghiêm túc, trông anh ta bây giờ hơi khác so với dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày.

Ánh mắt của cô ta lại đảo quanh cổ Chương Tự Chi một vòng.

Hay lắm, anh ta lại đeo cái dây chuyền vàng to tổ chảng kia tiếp.

Lương Ninh Như thực sự không thể hiểu nổi thẩm mỹ của Chương Tự Chi.

Vốn dĩ tên này cũng có vẻ ngoài ưa nhìn, nếu anh ta biết ăn diện cho tử tế thì cũng đẹp trai ngời ngời.


Nhưng anh ta lại cứ thích làm cho bản thân trông như tên vô lại đầu đường xó chợ, thực sự không hiểu nổi anh ta đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.

Lương Ninh Như đợi một lát rồi đứng dậy đi qua.

Chương Tự Chi vẫn đang chơi trò chơi, nhưng anh ta đã nhận cô ta đang đến gần.

Anh ta nói, “Em chờ một chút, tôi chơi xong ván này là được rồi.”
Lương Ninh Như giơ tay kéo dây chuyền vàng lớn của Chương Tự Chi lên nhìn, “Anh không có cái thứ này thì không thể biết anh là ai à?”
Chương Tự Chi ngẩng đầu nhìn Lương Ninh Như một chút, “Em chờ một chút, lát nữa chúng ta lại nói cái này.”
Anh ta bấm điện thoại thêm năm sáu phút, ván game kết thúc, anh thành công ngỏm củ tỏi.

Chương Tự Chi đưa điện thoại lên, anh ta ngẩng đầu nhìn Lương Ninh Như, “Em không thích cái dây chuyền vàng lớn này của tôi sao?”
Gương mặt Lương Ninh Như hơi giật, “Anh thấy như thế nào? Trước đó tôi cũng đã nói cho anh nghe cái này nhìn cứ giống như xích chó ấy, đã nói như vậy rồi mà anh vẫn không biết à?”
Chương Tự Chi nhớ đến lúc trước, khi đó quan hệ giữa anh ta và Lương Ninh Như vẫn đang không tốt, Lương Ninh Như đúng là có chỉ vào sợi dây chuyền vàng lớn này mắng anh ta rồi.

Vì vậy, Chương Tự Chi suy nghĩ một chút rồi nói, vòng tay mấy cái rồi tháo sợi dây chuyền xuống, “Em không thích vậy tôi không đeo nữa.”
Nói xong anh ta còn bổ sung thêm một câu, “Chỉ cần là em không thích tôi đều có thể thay đổi hết.”
Anh ta nói lời này ngay lập tức làm Lương Ninh Như nghẹn lại không thể nói cái gì.

Tên đàn ông thối này, không biết vì sao mà gần đây anh ta cứ mở miệng là lại nói mấy câu như thế này, anh ta toàn nói mấy câu khiến người ta nghĩ ngợi lung tung.

Anh ta nói như vậy thì cô ta còn biết đường nào mà mắng nữa chứ?
Cô ta thật sự không nói được lời nào.

Lương Ninh Như cuối cùng cũng chỉ có thể cứng cổ nói, “Được rồi, anh thích đeo thì đeo, tôi không quan tâm.”
Nói xong cô ta quay người rời đi.

Chương Tự Chi nhìn bóng lưng của cô ta còn kêu lên mấy lần, “Em đi đâu vậy? Mang tôi theo cùng với được không?”
Giọng của Lương Ninh Như lớn hơn một chút, “Đi nhà vệ sinh, anh cũng đi cùng à?”
Chương Tự Chi thật sự đứng lên đi theo, “Em mà không ngại thì chúng ta đi cùng nhau cũng được.”
Lương Ninh Như tức đến cắn răng.

Nói về độ mặt dày, cô ta mãi mãi không phải là đối thủ của Chương Tự Chi..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.