Yêu Không Thể Yêu

Chương 8



“Đưa cho tôi 1 triệu rôi chúng ta li hôn, để cho đứa con kia của anh được quang minh chính đại. Nếu không, tôi sẽ nói cho tất cả các đối tác biết về vụ làm giả của anh!” Tôi trừng mắt nhìn khuôn mặt anh ta, từng là người mà tôi yêu nhất, lòng oán hận không thể kìm lại được.

Nhìn bộ dạng chua ngoa của tôi, Dương Thụy buông ra một câu, “Đồ rẻ mạt!”

Ha ha, tôi rẻ mạt, chính xác là rất rẻ mạt!

Tôi ngồi trên ghế sô pha, xem anh ta có đưa hay không, số tiền này nhất định tôi phải lấy được, làm phẫu thuật cho bố tôi.

Dương Thụy lại bắt đầu uy hiếp tôi giống lần trước, đem hình tượng người đàn ông cặn bã giương lên.

“Nếu bố tôi xảy ra chuyện gì, tôi và anh sẽ cùng chết, tốt nhất là anh nên tin tôi nói được làm được!” Tôi trực tiếp hất ấm trà xuống đất, vỡ tan tành.

Anh ta có chút bàng hoàng nhìn thấy tôi nổi giận, đây là lân đầu tiên.

Trước sự gặp hỏi nhiều lần của tôi, anh †a do dự nói thật, hiện tại công ty không có nổi 10 vạn tiền vốn lưu động, lương cho nhân viên tháng sau cũng không biết lấy gì để phát.

Tiền đều bị anh ta lấy ra mua nhà cho mẹ, cũng có nghĩa, bây giờ tôi không thể ép anh ta nôn ra được bất cứ đồng nào.

Tôi bắt anh ta bán nhà, bán xe.

Dương Thụy dù sao cũng đã giả chết tại đó, mặc kệ tôi có nói gì, anh ta vân không có tiền.

Đây là đang muốn ép tôi vào đường cùng hay sao?

Tôi hồn bay phách tán bước đi trên con đường ở Dương Thành, không tìm thấy nổi một người giúp đối Va vào người đăng trước, tôi vội nói xin lỗi theo bản năng.

“Cô Lâm, cô có thói quen va vào tôi sao?” Trang Dật Dương nói đùa, đưa tay ra xoa đầu tôi, tự nhiên lại làm hành động thân mật như thế.

Cả người tôi lập tức đứng thẳng dậy, có chút không thoải mái đẩy anh ta ra, “Buông ra, anh là cái gì của tôi chứ?”

“Tôi là bố của đứa nhỏ này!” Trang Dật Dương lạnh lùng chỉ vào bụng tôi, dường như sự dịu dàng vừa rồi chưa từng tồn tại.

Đàn ông chẳng phải thứ tốt đẹp gì!

Trước đây Dương Thụy thèm muốn bản thiết kế của tôi, còn bây giờ Trang Dật Dương lại hoàn toàn thèm muốn đứa bé trong bụng tôi.

“Tổng giám đốc Trang! Xin hãy tự trọng! Cái bụng này không có chút liên quan gì đến anh, nhân tiện anh không cần phải phái người đến bảo vệ tôi nữa, tôi không dùng đến!” Một người đàn ông đi theo sau tôi, tôi làm sao để về Lâm Thành?

Cũng không biết anh ta đào tạo nhân viên như thế nào, đi theo một ngày chỉ nói đúng một câu!

Vốn muốn thoát khỏi hắn ta, nhưng lại ma mị như bóng với hình.

Trang Dật Dương túm lấy cằm tôi, “Nếu cô dám bỏ đứa bé này đi, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!”

Tôi vùng không ra, “Đứa bé này không liên quan đến anh, hiện giờ bố tôi đang nằm trên giường phẫu thuật chờ tôi đến cứu, anh có hiểu không? Anh không hiểu, không biết gì hết!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.