Yêu Không Thể Yêu

Chương 5



Anh ta lại từ chối, chúng tôi ở bên nhau 5 năm, kết hôn 2 năm, mọi thứ trong nhà đều là cùng nhau phấu đấu có được.

Bây giờ anh ta lại vô tình đến vậy, luôn miệng muốn tôi ra đi trắng tay, nếu không sẽ nói với bố mẹ chuyện tôi ngoại tình.

“Dương Thụy, anh là một tên khốn, li hôn thì li hôn!” Tôi tức giận hét vào điện thoại, sau đó ném điện thoại xuống đất, quay mặt lại đã thấy mẹ tôi đứng dựa vào tường nước mắt đầm đìa.

Không đợi tôi nghĩ ra cớ gì để an ủi bà ấy, bà ấy đã ôm lấy tôi, gào khóc rằng bệnh của bố tôi dù có không chữa được cũng thể để tôi bị khó xử.

Xoa dịu mẹ tôi xong, tôi mua vé máy bay trở về Dương Thành, lửa giận trong lòng bùng cháy dữ dội.

Ở sân bay, vì chưa ăn gì nên khi tôi va vào một người liền ngã xuống ngất đi.

Trước khi rơi vào hôn mê, tôi dường như ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Khi tỉnh lại, chợt nhìn thấy Trang Dật Dương, anh ta đang làm người tốt việc tốt hay sao?

Nhìn thấy phòng bệnh VIP, viện phí chắc tôi không thể trả nổi, liền nhanh chóng ngồi dậy.

“Tổng giám đốc Trang, ơn này tôi cảm ơn không hết được, tôi có chuyện phải đi trước rồi!” Trong túi không có tiền, tôi cùng không dám nhắc đến viện phí hết bao nhiêu.

Nhân lúc anh ta chưa phản ứng lại, tôi phải chuồn nhanh.

“Cô mang thai rồi!” Một câu của Trang Dật Dương làm tôi phải dừng bước.

Mang thai?

Tôi và Dương Thụy đã hai tháng rồi không ngủ cùng phòng, vậy đứa bé này chỉ có thể là của Trang Dật Dương.

Kết hôn hai năm chưa có con, đêm hôm đó điên cuồng cùng anh ta, lại gieo xuống nghiệt chủng sao?

“Là của tôi sao?” Trang Dật Dương nói thêm khiến tôi không khỏi cười khẩy một cái.

Hôm đó giả vờ không biết tôi, bận giải quyết công việc, bây giờ lại hỏi đứa bé này có phải của anh ta không?

Đàn ông đều giả tạo như vậy sao?

“Tổng giám đốc Trang, e là ông nghĩ nhiều rồi, tôi là gái đã có chồng!” Mặc dù sắp li hôn nhưng Dương Thụy vấn là chồng hợp pháp của tôi. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Trang Dật Dương cười mà như không, nhìn tôi chằm chằm khiến cho tôi có chút hoảng loạn, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Người đàn ông này dường như có thể nhìn thấy tim gan tôi, thực sự rất đáng sợi “Li hôn? Ra đi tay trắng? Cần tôi giúp cô không?” Trang Dật Dương ném một miếng mồi nhử có sức hấp dẫn chết người ra trước mặt tôi.

Nhưng tôi có nên tin anh ta không?

Trang Dật Dương đưa cho tôi một tấm danh thiếp, bên trên có số điện thoại, đây rõ ràng là số điện thoại cá nhân của anh ta.

Anh ta từng bước lại gần dồn ép tôi, hơi thở ngột ngạt ấy khiến tôi đứng không vững.

Trán tôi nóng bỏng, đến khi tôi ngẩng đầu lên thì anh ta đã rời khỏi phòng bệnh rồi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.