Giang Thùy Dương cùng với Vi Hạ đi ra nghĩa trang với nhau. Đầu tiên là cả hai đến thắp hương cho bố mẹ cô trước rồi mới đến gặp của Hồng Xuyên. Cũng phải hơn năm năm rồi kể từ khi chuyển qua nước ngoài Giang Thùy Dương vẫn chưa từng một lần về nước để thăm mộ của bố mẹ mình. Bây giờ mới cơ hội về thăm hai người họ...
Nhưng bất ngờ là mộ của hai người họ rất dọn dẹp rất sạch sẽ. Còn có cả hoa quả tươi ở trên mộ, hình như ở đây vẫn thường xuyên có người tới để dọn dẹp.
Giang Thùy Dương ngẫm nghĩ gì đó, cô đoán người này chắc hẳn chỉ có một mình Lục Thiên Ngôn thôi chứ không có ai khác nhưng cô không vì thế mà cả thấy cảm kích chút nào hết. Trái lại còn cảm thấy khá khó chịu khi nghĩ tới cảnh anh đứng trước mộ của bố mẹ mình.
Người gián tiếp gây ra mọi chuyện là ai... cô vẫn chưa quên, chưa từng quên dù chỉ là một ngày.
- Ông bà Giang thật đẹp đôi. – Vi Hạ ở bên cạnh khẽ lên tiếng.
Giang Thùy Dương quay sang nhìn Vi Hạ, lặng lẽ nở một nụ cười. Giống với Vi Hạ hầu hết mọi người đều nói bố mẹ cô rất đẹp đôi và cô cũng cảm như thế.
- Tiếc là... – Giang Thùy Dương nhìn vào di ảnh của bố mẹ mình được in trên bia mộ, lời trong lòng không sao có thể nói hết ra thành lời được.
Vi Hạ nghe đến đây ngay lập tức hiểu ra cô đang muốn nói cái gì nên vội nói luôn.
- Rồi chị cũng sẽ lấy lại được công bằng cho hai người họ thôi. Cả tôi cả sếp còn có cả anh Văn Hạo và Sofi nữa. Tất cả chúng ta sẽ cùng đòi lại công bằng cho hai người họ nhé. – Vi Hạ nói.
Mọi chuyện năm xưa Vi Hạ cũng đều biết rõ. Dù rằng lúc đó cô ấy không ở đó cùng với Giang Thùy Dương để cùng cô vượt qua nhưng bây giờ cô ấy đã ở bên Giang Thùy Dương rồi, cô ấy tự hứa rằng nhất định cô ấy phải giúp Giang Thùy Dương đòi lại mọi thứ từ những kẻ đó.
- Vi Hạ... chúng ta đi. Đi thăm mẹ của Min Hy. – Giang Thùy Dương khẽ giọng nói.
Vi Hạ hơi khom người, lặng lẽ gật đầu. Cô ấy đoán trong lòng Giang Thùy Dương bây giờ đang có rất nhiều tâm tư cũng bởi năm năm qua không lúc nào là cô không thấy trên bàn làm việc của Thùy Dương có ảnh của ông bà Giang cả.
Cả hai tiếp đó đi đến mộ của Hồng Xuyên. Giang Thùy Dương đến đây, lặng lẽ thắp hương cho Hồng Xuyên sau đó lấy từ trong túi ra một tấm ảnh của cô chụp cùng Giang Min Hy cẩn thận đặt gần trước bia mộ như muốn nói: Con của chúng ta bây giờ đang rất hạnh phúc.
Vi Hạ đây là lần đầu được nhìn thấy Hồng Xuyên. Người ở trên di ảnh đúng thật là rất giống với Giang Min Hy. Đặc biệt là đôi mắt. Chẳng trách vì sao Giang Thùy Dương lại hay ngẩn người ngắm nhìn đôi mắt của Min Hy. Hóa ra là vì lí do này.
- Tôi chưa kể cho cô đúng không? Kể về việc tôi quen với Hồng Xuyên nhỉ? – Giang Thùy Dương chủ động nói.
Vi Hạ ban đầu khá bất ngờ. Nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh như không có gì đáng để cô ấy ngạc nhiên cả.
Rồi Giang Thùy Dương bắt đầu kể lại cho Vi Hạ nghe mọi chuyện giữa cô và Hồng Xuyên. Tuy giữa hai người không có chuyện gì nhiều, kỉ niệm cũng chỉ là kỉ niệm trong mấy ngày ngắn ngủi. Bây giờ Hồng Xuyên cũng mất rồi, cái duy nhất tồn tại giữa bọn họ chỉ có Giang Min Hy.
- Vi Hạ cô biết không, lúc đó tôi đã thực sự tin ngày hôm đó là sinh nhật của Hồng Xuyên nên khi nhìn cô ấy mất đi tôi càng buồn hơn. Nhưng sau đó bệnh viện trả lại hồ sơ của cô ấy cho tôi, tôi mới biết hôm đó không phải sinh nhật của cô ấy mà chỉ là một cái cớ cô ấy bịa ra để lừa tôi thay cô ấy nhận nuôi Min Hy mà thôi. Ngay cả người như cô ấy cũng cảm thấy tôi là đứa ngốc dễ bị lừa như vậy.
- Tôi biết chuyện này khi tôi vẫn còn chưa gặp mặt Min Hy lần đầu tiên nữa. Tôi khi đó cũng chẳng thương yêu con bé được nhiều như bây giờ, nên tôi đã nghĩ: Giang Thùy Dương mày thật ngốc, mày bị lừa rồi. Nhưng rồi đến khi tôi gặp được con bé, nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh của nó đang nhìn tôi, tôi lại nghĩ: Bị lừa cũng bị lừa rồi, tên cũng lỡ đặt thành họ Giang luôn rồi, tôi là chấp nhận để cho người khác lừa mình... tính ra cũng không mất mặt lắm. – Giang Thùy Dương kể. Đôi môi hồng hơi cong lên để lộ ra một nụ cười nhạt.
- Nhưng bây giờ đổi lại chị lại có một người con gái hết mực yêu thương chị, như thế cũng xem như là được bù đắp rồi. – Vi Hạ chạm nhẹ lên vai của Giang Thùy Dương, dịu dàng an ủi cô.
Giang Thùy Dương gật đầu. Đôi môi khẽ mỉm cười. Năm đó cô cùng lúc phải nhận quá nhiều sự lừa dối từ rất nhiều người nhưng cô ngàn lần không thể ngờ sự lừa dối của một người lạ lại là sự lừa dối duy nhất cô được bù đắp...
Đột nhiên từ đằng xa vọng lại tiếng người nói.
- Chủ tịch Lục, buổi sáng nay chúng tôi đã đem đồ tới để thắp hương và lau dọn bia mộ cho ông bà Giang rồi. – là giọng của người làm nhà họ Lục.
Giang Thùy Dương lâu rồi không nghe thấy tiếng của mấy người làm này nhưng bây giờ đột nhiên nghe thấy cô vẫn có thể dễ dàng nhận ra đó là giọng của ai.
Như một phản xạ tự nhiên, Giang Thùy Dương nhanh chóng cúi người nhặt lên tấm ảnh của Min Hy và giấu đi. Cô đã nhìn thấy Lục Thiên Ngôn. Anh đang cùng người làm đi lại gần đây nên cô không thể để anh nhìn thấy tấm ảnh được. Anh là người rất để ý đến tiểu tiết và chú ý đến những thứ đáng ngờ, nếu như đế anh nhìn thấy tấm ảnh này thì e là anh sẽ điều tra ra Giang Min Hy không phải là con gái của cô mất.
- Trùng hợp thật! – Lục Thiên Ngôn đi đến, lãnh đạm chào hỏi.
Người làm bên cạnh vừa nhìn cái liền nhận ra Giang Thùy Dương, gấp gáp cúi đầu kính cẩn chào cô.
- Lục thiếu phu nhân.
Người làm này rốt cuộc gọi theo thói quen trước đó hay là do Lục Thiên Ngôn cố tình căn dặn vậy cô cũng không chắc lắm. Nhưng mà cái danh xưng này, cô mới là không thèm nhận.
- Tôi bây giờ đã chẳng liên quan gì đến nhà họ Lục nữa rồi, đương nhiên không thể gọi tùy tiện như vậy kẻo người phụ nữ ở bên cạnh của Lục Thiếu Gia đây sẽ không hài lòng. – Giang Thùy Dương liếc nhìn Lục Thiên Ngôn và để lại cho anh một tia chán ghét.
- Tôi vẫn chưa có người phụ nữ bên cạnh mình, Giang tiểu thư hiểu lầm rồi. – Lục Thiên Ngôn không nói cũng biết là anh đang muốn giải thích với cô.
Nhưng bây giờ anh giải thích thì làm cái gì chứ? Cô cũng chẳng thèm để tâm nữa.
- Chủ tịch Lục đây là...
- Tôi đang đi gặp bố mẹ của Giang Tiểu Thư. – Lục Thiên Ngôn thản nhiên thừa nhận.
- Vậy chắc mấy năm nay anh vẫn thường xuyên tới đây nhỉ?
- Đúng vậy.
- Vậy thì phải cảm ơn chủ tịch Lục một tiếng rồi. – Giang Thùy Dương khách sáo nói.
Trước đấy cô chưa từng nói lời cảm ơn với Lục Thiên Ngôn đầy khách sáo như vậy. Cô đây là đang muốn vạch rõ ranh giới giữa hai người sao? Thật nực cười. Lục Thiên Ngôn hơi mím môi, quay mặt đi chỗ khác giấu đi ánh mắt tự giễu.
- Nhưng từ giờ tôi đã trở về rồi, chủ tịch Lục không cần phải phiền lòng để ý đến phần mộ của bố mẹ tôi nữa đâu. Tôi sẽ tự chăm sóc phần mộ của hai người họ. – Giang Thùy Dương lạnh lùng nói thêm.
Nói rồi cô cùng với Vi Hạ đi lướt ngang qua người anh và người làm đứng ở đằng sau anh.
Lục Thiên Ngôn ngoảnh mặt lại nhìn cho tới tận khi bóng lưng của Giang Thùy Dương khuất khỏi tầm mắt rồi mới quay mặt lên.
- Cậu chủ, có lẽ cô ấy vẫn còn hiểu lầm chuyện đó... chuyện đó cậu có nên nói rõ với cô ấy không? – người giúp việc ở đằng sau e dè nói.
- Chuyện này không phải chuyện có thể tùy tiện nói. Hiện tại tôi vẫn chưa muốn cô ấy biết, thế nên...
- Tôi biết phải làm gì. Tôi sẽ tuyệt đối giữ im lặng.