Mặc dù con gái đúng là có hơi xấc xược một chút, nhưng Vương Ngạn cũng không có ý trách mắng cô, đến Lâm Thiếu Xuân cũng mỉm cười một cái, đứa con gái này đúng là không làm gia đình họ thất vọng mà.
Tuy nhiên lúc này từ ngoài cửa đi vào là hai thanh niên cao lớn, một người là chồng của Vương Ngữ Ninh, Hoắc Dạ cũng đã đến. Còn người kia chính là cháu trai bên nhà vợ của Đào Chính - cậu ta tên là Từ Bắc. Nhưng có lẽ Đào gia rất kinh ngạc khi thấy Từ Bắc đi cùng với Hoắc Dạ, họ còn tưởng rằng hai người họ quen biết nữa kìa.
- Từ Bắc, cháu gọi Hoắc thiếu đến nữa à? Sao không nói sao?
Còn chưa đợi Từ Bắc trả lời thì Hoắc Dạ đã nói:
- Tôi không có quen anh ta, hôm nay tôi đến tìm vợ tôi thôi.
Nói xong thì Hoắc Dạ cũng trực tiếp đi đến phía sau của Vương Ngữ Ninh, còn nhẹ nhàng nói:
- Ăn có ngon không?
Vương Ngữ Ninh liền lắc đầu, còn mách anh rằng thức ăn ở đây quá khó ăn, Âu không ra Âu, Á chẳng ra Á, thật sự là rất xúc phạm vị giác. Nhìn vợ mình chịu khổ thì Hoắc Dạ cũng xót xa chứ, nhưng mục đích của họ đến đây là bàn chuyện kết hôn của Vương Ngữ Tùng và Đào Linh Nhi nên cũng không thể trực tiếp rời đi được, đành phải lấy một cái ghế rồi ngồi xuống phía sau cô, nói:
- Chút nữa xong việc anh đưa em đi ăn.
- Được.
Một màn vợ chồng ngọt ngào hoàn toàn dìm chết ý định thân càng thêm thân của Đào gia, nhưng rồi Vương Ngạn cũng gác đũa xuống, ông ấy đưa mắt nhìn Hoắc Dạ, nói:
- Hai đứa không có việc ở đây thì về đi, chuyện ở đây để cha mẹ lo là được rồi.
Tuy nói là vậy nhưng Vương Ngữ Ninh cũng muốn ở lại xem, cô muốn xem Đào gia này lại muốn diễn tiếp cái gì.
Cuối cùng, sau một hồi vòng vo thì Đào lão gia cũng đành chấp nhận cuộc hôn nhân của Vương Ngữ Tùng và Đào Linh Nhi, dù ông ấy cũng còn rất tiếc nuối cho đứa cháu gái Đào Mị, nhưng mà Vương gia đã quyết định rồi, biết làm sao đây. Còn riêng Đào Chính thì chỉ biết im lặng từ khi Hoắc Dạ bước vào, vốn ông ta còn nghĩ nếu Đào Linh Nhi kết hôn với Vương Ngữ Tùng thì vẫn còn vớt vát được Vương Ngữ Ninh, không ngờ Vương Ngữ Ninh sớm đã là người của Hoắc Dạ, mà Hoắc gia lại không phải dạng người dễ chọc, nếu để Hoắc Dạ biết ông ta có ý định đào góc tường nhà anh, chắc Đào thị sẽ sớm toang thôi.
Còn về Đào Dương khi thấy con gái sắp được gả vào một nhà tốt thì cũng rất vui, từ nhỏ đến lớn Đào Linh Nhi đã chịu đủ thiệt thòi rồi, lần này lấy được tấm chồng tốt, sống ở một gia đình tốt như Vương gia, đến đây thôi là ông ấy đã thấy hạnh phúc rồi.
Còn Vương Ngữ Ninh cho dù ngông cuồng với Đào gia, nhưng riêng khi nhìn Đào Dương và Hạ Châu - Mẹ của Đào Linh Nhi thì lại rất ngoan ngoãn, còn nhẹ nhàng nói:
- Hai bác thông gia, hay là mọi người cùng nhà cháu đi ăn chút gì đi. Ăn ở đây cháu vẫn chưa có no, cũng sẵn tiện bàn sâu hơn về hôn lễ. Hôm kia cháu và chị dâu có tìm được mấy cái váy cưới xinh lắm, chút nữa hai bác chọn giúp chị ấy nha.
Thấy thái độ của Vương Ngữ Ninh thay đổi thì Đào lão gia cũng có chút kinh ngạc, xem ra thì Vương gia này đã ấn định Đào Linh Nhi là con dâu của họ rồi, thôi thì so với một cô cháu gái không có gì như Đào Mị thì lần này Đào Linh Nhi có lẽ là lựa chọn tốt hơn. Ông ấy vừa nghĩ đến đây liền nhìn về phía của Đào Dương, nói:
- Hai vợ chồng con cứ đi đi, chút nữa anh trai con đưa cha về là được rồi.
Sau đó ông ấy còn nhìn về phía của Đào Linh Nhi, nói:
- Linh Nhi, khi nào xong việc thì cháu về nhà tổ chút nhé, ông nội có vật này muốn cho cháu.
Mặc dù Đào Linh Nhi không biết ông nội muốn đưa cái gì cho mình, nhưng cũng gật đầu.
Tuy nhiên, mọi chuyện đâu có suôn sẻ như vậy, Vương Ngữ Ninh đã biết trước thứ ông ta muốn đưa cho Đào Linh Nhi rồi. Đó là chính là một bản hợp đồng hợp tác với Vương thị, một kẻ gian xảo như Đào lão gia thì chắc chắn sẽ nói rằng chia cho Đào Linh Nhi một ít cổ phần, nhưng cuối cùng thì 1% cũng không có, nhưng hợp đồng với Vương thị thì đã xong rồi.
Nên ngay khi ra khỏi cửa Vương Ngữ Ninh đã đi đến bên cạnh chỗ của Đào Linh Nhi, nói:
- Chị dâu, cho dù ông nội kia đưa cho chị cái gì, chị cũng không được nhận.
Đào Linh Nhi tuy không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu, cô bạn này của cô ấy từ sớm đã thấy kì lạ rồi, tựa như là cô biết cái gì đó, nhưng mà thôi... Cho dù thế nào thì bây giờ Vương gia mới là nhà sắp tới của cô ấy, vẫn nên nghe theo Ngữ Ninh sẽ hay hơn.
Còn Vương Ngữ Ninh và Hoắc Dạ thì cũng chào mọi người rồi rời đi trước, trên xe lúc này chỉ còn lại hai người, Vương Ngữ Ninh mới nhìn anh, nói:
- Sao anh lại đến đây vậy?
- Anh trai của em nói rằng có người muốn đào góc tường nhà anh, có chút tò mò nên đến xem người đó là ai.
- Yên tâm đi, chẳng ai đào nổi tường nhà anh đâu.
Hoắc Dạ cũng chỉ mỉm cười, rồi nói:
- Anh biết, nhưng anh chỉ muốn xem kẻ ngu ngốc kia là ai thôi. Còn vợ anh thì anh luôn tin tưởng.
- Hoắc Dạ, sao em lại không biết anh dẻo miệng như vậy nhỉ?
Lúc này Hoắc Dạ liền cười một tiếng lớn, rồi nhìn về phía của cô, nháy mắt nói: