Đàm Thanh Ninh quay lại ký túc xá, lần đầu tiên không có tâm trạng đọc sách.
Cô đi rửa mặt sớm, bò lên giường.
Trong WeChat có thêm người kết bạn.
Tất cả các phương thức liên lạc của Bạch Tân Hàn đều thay đổi, cho nên khi đó cô mới không liên lạc được với cậu.
Cậu không nhớ rõ bọn họ đã chia tay, nghĩ cô còn chờ cậu, thậm chí còn nghĩ cô không tuân thủ ước định đi tìm bạn trai khác.
Một thời gian sau ba năm không gặp, rất nhiều thứ không còn như lúc đầu.
Bạch Tân Hàn thay đổi rất nhiều so với trước đây.
Kể cả bản thân cô, cũng không phải là Đàm Thanh Ninh của 17, 18 tuổi kia.
Cậu nói hai chữ “Quay lại” như là điều đương nhiên, nhưng cậu có hiểu về Đàm Thanh Ninh của hiện tại không?
Thanh Ninh nhìn ảnh đại diện của Bạch Tân Hàn, thở dài yếu ớt.
Trên ảnh là hình xăm hình mặt trời, cái này không hợp với con người Bạch Tân Hàn, nhưng rất hợp với hình xăm trên người cô, cô biết là cậu chưa từng xăm hình nào như thế.
Ở trên đó còn có một ký hiệu hình tròn nhỏ màu đỏ hiện số 1.
[Ngày mai cậu đi đâu?]
Ngay sau đó là câu: [không chở cậu đi]
Ngón tay Đàm Thanh Ninh di chuyển, nghĩ thế nào lại gửi tên chỗ ngày mai mình đi qua.
Đúng lúc này, Diêu Diêu và Tô Mông trở về.
“Sao các cậu về sớm vậy?” Đàm Thanh Ninh từ trên giường xuống.
Bây giờ mới có chín giờ, Tôn Hiểu ở thư viện còn chưa về, cô tưởng hai ngươi chơi ít nhất đến mười giờ mới về.
“Thôi, đừng nói nữa.” Tô Mông khoát tay, “Cậu không đi, mấy người bên khoa điện rất thất vọng. Sau đó Diệp Hằng uống nhiều nôn ra, mọi người quyết định kết thúc sớm.”
Uống nhiều nôn ra?
Diêu Diêu thấy Đàm Thanh Ninh sửng sốt, an ủi nói: “Không có việc gì. Bạn cùng phòng đưa cậu ta về rồi.”
Cô nhíu mày: “Nhưng mà cậu nhớ còn thiếu bọn mình bữa cơm đó!!”
“Được, lúc nào cũng có thể.” Đàm Thanh Ninh đồng ý.
Tô Mông tẩy trang xong, đắp mặt nạ đi đến dưới giường Đàm Thanh Ninh, gõ gõ mép giường cô.
“Cái người đẹp trai hôm nay là ai thế?”
Diêu Diêu nghe xong thấy hưng phấn chạy sang hóng chuyện: “Cậu ta đẹp trai quá đi! Dáng người cũng rất tốt, chân cực dài.”
“Còn có tiền.” Tô Mông đang đắp mặt nạ bổ sung thêm.
“Có phải là bạn trai cũ không?!!” Diêu Diêu đoán, nhíu mày, “Không đúng, bạn trai trước của cậu là tra nam mà. Nhìn có vẻ cậu ta rất thích cậu.”
“Kẻ phong lưu?” Tô Mông thấy buồn bực.
Đàm Thanh Ninh không biết phải làm sao.
Đúng là càng đoán càng sai.
“Là bạn trai cũ, cậu ấy không phải tra nam.”
“Sao lại thế? Có phải cậu ta tìm cậu muốn quay lại không?” Tô Mông hỏi.
“Ừ.”
“Quay lại á!!” Tô Mông cầm gương soi soi. “Cậu ta đẹp trai nếu quay lại cậu sẽ không tổn thất gì.”
“Không được.” Thân là bạn học của Diệp Hằng, nên vì bạn mà bênh vực kẻ yếu, “Đã chia tay chắc chắn là có nguyên nhân. Không thể vì sắc đẹp và tiền tài mà quay lại được!! Hơn nữa, nói đến cao ráo đẹp trai, Diệp Hằng đâu thua gì.”
“Bên ngoài mỗi người một kiểu, nhưng hôm nay mình nhìn xe cậu ta lái có thể nhìn ra điều kiện gia đình không cùng cấp bậc.” Tô Mông kết luận.
“Vậy tại sao hai người chia tay?” Diêu Diêu hỏi.
Đàm Thanh Ninh nghĩ nghĩ: “Mình nói cậu ấy mất trí các cậu tin không?”
Diêu Diêu cười phụt ra tiếng: “Cái này giống tiểu thuyết quá vậy?”
Tô Mông xé chiếc mặt nạ, khó có dịp dùng kiến thức y học của mình vào để làm cho lý do này trở nên tin cậy.
“Đầu cậu ta từng chịu tổn thương? Hay do tâm lý chịu nhiều thương tổn?”
Đàm Thanh Ninh nói thật: “Từng làm phẫu thuật não bộ.”
Tô Mông: “Đó là cũng chuyện bình thường. Bây giờ thì nhớ rồi rồi à?”
“Nhớ được một ít.” Thanh Ninh không biết Bạch Tân Hàn nhớ được nhiều không.
Cậu nhớ cô là bạn gái cậu, nhưng lại không nhớ chuyện chính cậu ta là người tặng quà chia tay.
“Về tình cảm có thể tha thứ, cậu có thể đồng ý.” Tô Mông nhẹ nhàng nói.
“Vẫn nên nghĩ thêm đi.” Diêu Diệu vội chen vào, “Bây giờ Thanh Ninh có rất nhiều sự lựa chọn.”
Hai người đứng ở dưới giường, tiến hành một cuộc tranh luận nhỏ nên quay lại hay không quay lại một hồi.
Đàm Thanh Ninh không tham gia vào nói chuyện cùng bọn họ, lặng người trầm tư.
Lúc nhận được lễ vật chia tay từ Bạch Tân Hàn, căn bản cô không dám nghĩ đến nguyên nhân sâu xa bên trong.
Mặc kệ là lý do gì, nhất định cô không muốn biết.
Mấy năm xa nhau này, cô cố gắng học tập, sống cuộc sống tốt, ngay cả đến hỏi bố một câu về tin tức của Bạch Tân Hàn cô cũng không dám.
Thật vất vả mới đem cái người này chậm rãi quên đi, rồi đột nhiên cậu xuất hiện.
Cô vô cùng sâu sắc cảm nhận được vận mệnh vô thường.
Bạch Tân Hàn khỏi bệnh rồi, đương nhiên cô rất vui mừng.
Nhưng mà ba năm qua đi, sự thay đổi của hai người và sự xa lạ giữa bọn họ là vấn đề đang tồn tại.
Lúc này, di động trên giường kêu.
Là tin nhắn của Bạch Tân Hàn.
[Tại sao không thể nhìn thẳng vào bún (hình ảnh.jpg)]
Hình là ảnh chụp vòng bạn bè của cô năm ngoái, lúc đó cô lên lớp học về ký sinh trùng, sinh ra bóng ma tâm lý nghiêm trọng đối với sán và giun đũa, vì thế đăng nó lên vòng bạn bè.
Cậu ta đang xem vòng bạn bè của cô?
Đàm Thanh Ninh đánh chữ trả lời: [cậu không nên biết, nếu không sau này ăn không được thì làm sao]
Bên kia, Bạch Tân Hàn nhíu mày nhìn tin nhắn trả lời của Đàm Thanh Ninh.
Ngón tay tiếp tục lướt, xem thêm.
Đến buổi tối, tâm trạng cậu dần bình tĩnh, lý trí đã quay lại.
Vòng bạn bè của Đàm Thanh Ninh không hạn chế thời gian, cậu xem suốt hết mấy giờ đồng hồ.
Từ lúc thi đại học đến năm nhất, gần một năm cô không đăng gì mấy.
Đầu năm hai cô bắt đầu post mấy cái thú vị trong cuộc sống đại học như màu chất lỏng thí nghiệm này rất đẹp, con chuột trắng nhỏ rất dễ thương, con thỏ thật béo …vài thứ linh tinh khác. Có đôi khi cô sẽ đăng hình ảnh sách giáo trình, còn bức tranh hình xương cốt, bộ não gì gì đó.
Thỉnh thoảng có vài tấm ảnh tự selfie, khoác áo dài ngoài màu trắng và trang phục thường ngày đều có, nở nụ cười vui vẻ hạnh phúc.
Từng đó có thể thấy được, cuộc sống đại học của cô rất phong phú, trong sự bận rộn tìm được niềm vui.
Nhìn những bài đăng ngắn này, trái tim cậu hơi co rút, chua xót vô cùng.
Ba năm trong cuộc sống của cô không có cậu, cậu chỉ có thể thông qua mấy bài viết ít ỏi trên đây để hiểu biết thêm về cô.
Hôm nay khi nhìn thấy Đàm Thanh Ninh, cậu đã rất tức giận.
Cho dù cậu mất trí nhớ, chẳng nhẽ cô không biết liên hệ với người nhà họ Bạch hoặc thông qua bố cô để đến tìm cậu sao?
Chỉ cần cô liên lạc với cậu, cậu sẽ không phải chờ đến ba năm mới quay lại.
Đầu có thể mất trí nhớ, nhưng trái tim cậu nhớ rõ, thân thể cũng nhớ rõ.
Chỉ cần Đàm Thanh Ninh tìm cậu, cậu nhất định sẽ đến gần cô theo bản năng, tin tưởng cô, thích cô.
Vốn đã tức giận vì người xong vừa đến đã thấy cô đi tham gia buổi giao lưu gì đấy thì hoàn toàn bùng nổ, nói chuyện không có đạo lý.
Nhưng cậu mới biết được, Đàm Thanh Ninh không tìm mình vì cậu nói chia tay.
Qúa buồn cười.
Điều này làm dáng vẻ chất vấn như mình đúng lắm của cậu lúc chiều trở nên cực kỳ châm chọc.
Nhưng mà, cậu thật sự thích cô.
Loại tình cảm này đã khắc sâu vào trong xương cốt, lúc nhìn thấy cô cậu như được đánh thức, như bị sóng biển nuốt chửng.
Ba năm ở Mỹ, mỗi ngày của cậu trôi qua trong sự cô đơn, giống cái xác không hồn.
Thời gian đối với cậu mà nói không có chút ý nghĩa, tóm lại cuộc sống giống như thiếu thiếu cái gì đấy.
Bạch Tân Hàn cúi đầu, nhìn hình xăm trên người mình qua gương.
Nếu không có mặt trời, mặt trăng chỉ là một hình tròn ảm đạm không có ánh sáng.
*
Sáng sớm hôm sau, Đàm Thanh Ninh và những người đăng ký tham gia đi đến xã Hợp Hồ.
Xã Hợp Hồ năm ở phía Nam của thành phố T, sau khi đi tàu đến ga còn phải chuyển sang đi xe buýt.
Qua mấy giờ di chuyển, mấy người mới đến nhà văn hóa cộng đồng của xã.
Ở đó đã dựng sẵn mấy cái bàn và căng biểu ngữ màu đỏ.
Lần chữa bệnh từ thiện này chủ yếu muốn phân phát sổ tay tuyên truyền sức khỏe, đo huyết áp, thử máu, giải đáp các thắc mắc về sức khỏe thường ngày trong cuộc sống của người dân.
Đàm Thanh Ninh thay áo dài blouse, đi đến chỗ người dân phát sách.
“Đàn chị!!” Đột nhiên phía sau có người gọi.
Đàm Thanh Ninh xoay người, thấy một sinh viên năm nhất đang lo lắng vẫy tay với mình, đối diện cô bé là một bà lão gầy trơ xương.
Cô vội vàng đi qua ngồi xuống: “Sao vậy?”
“Em sợ mình đo không tốt….” Nữ sinh kia ngượng ngùng.
Cánh tay của bà rất nhỏ, cô ấy sợ bản thân không đo được huyết áp.
“Không sao, để chị làm cho.”
Đàm Thanh Ninh nhìn bà cụ cười cười: “Bà ơi, bây giờ con sẽ đo huyết áp, bà thả lỏng người nhé.”
“Được.”
Cô linh hoạt buộc túi khí cho bà và đeo ống nghe.
Bơm hơi, xả hơi.
“Được rồi, huyết áp cao 120, huyết áp thấp 75, đều ở trong phạm vi bình thường.” Đàm Thanh Ninh ghi chép số đo huyết áp, giơ tay sang một bên, “Bà có thể sang bên kia đo chiều cao và cân nặng.”
Bà lão đi rồi, một cô gái còn trẻ tuổi lôi kéo một người phụ nữ trung tuổi hấp tấp đi đến, đặt mông ngồi trước mặt Đàm Thanh Ninh.
Cô gái kia tức giận, nói dồn dập: “Bác sĩ, cô nói với mẹ tôi đi, rốt cuộc con gái bị đau bụng kinh có thể uống thuốc giảm đau hay không?”
Đàm Thanh Ninh nhìn về phía cô ấy, nhẹ nhàng hỏi: “Là cô đau bụng kinh à?”
Cô gái gật đầu.
Đàm Thanh Ninh hỏi lại thời kỳ hành kinh cũng như tình trạng đau bụng kinh, suy nghĩ một lát rồi mới trả lời: “Bởi vì bây giờ tôi không có cách nào để kiểm tra những lời của cô. Căn cứ theo những gì cô vừa nói nếu tình trạng đau bụng kinh không quá nghiêm trọng chỉ diễn ra trong một ngày, có thể dựa theo hướng dẫn sử dụng hoặc là lời dặn của bác sĩ để uống thuốc giảm đau, như aspirin, Ibuprofen(*) v..v.”
(*) Aspirin, hay acetylsalicylic acid (ASA), (acetosal) là một dẫn xuất của acid salicylic, thuộc nhóm thuốc chống viêm non-steroid; có tác dụng giảm đau, hạ sốt, chống viêm; nó còn có tác dụng chống kết tập tiểu cầu, khi dùng liều thấp kéo dài có thể phòng ngừa đau tim và hình thành cục nghẽn trong mạch máu.
Ibuprofen (INN) là một thuốc chống viêm non-steroid (NSAID) ban đầu được giới giới thiệu là Brufen, và từ đó dưới nhiều nhãn hiệu khác (xem phần tên thương mại), thông dụng như Nurofen, Advil và Motrin. Nó được dùng để giảm các triệu chứng viêm khớp, thống kinh nguyên phát, sốt, và như một thuốc giảm đau, đặc biệt là nơi có viêm.
“Chẳng phải thuốc giảm đau sẽ không tốt cho cơ thể sao?” Mẹ cô bé nhăn mặt không đồng ý.
“Dì ơi, tác dụng phụ của mấy loại thuốc này đối với cơ thể rất nhẹ, thuốc ở trên người sẽ bị thay thế rất nhanh ….”
Đàm Thanh Ninh cẩn thận nói với hai người ít kiến thức khoa học, mẹ cô gái mới miễn cưỡng chấp nhận, rời đi cùng còn gái.
Cô gái sinh viên năm nhất vừa ngồi ở vị trí này đã đứng sang một bên, ghé vào lỗ tai bạn học bên cạnh: “Thật ngưỡng mộ đàn chị, mình đã làm cùng chị ấy mấy hoạt động, chị ấy có thể thu phục mọi người từ già đến trẻ, tất cả đều có thể xử lý nhanh gọn.”
Bạn học kia cũng cười: “Vô nghĩa, nữ thần trường y mà lại.”
Cô sinh viên năm nhất nhìn Đàm Thanh Ninh, hâm mộ không thôi.
“Ai ai ai, cậu nhìn kìa, có người siêu siêu đẹp trai đang đi về chỗ chị ấy kìa!!!” Cô ấy kích động vỗ vỗ cánh tay người bên cạnh.
Hai người cùng nhìn nhau, chỉ thấy người con trai mặc áo sơ mi trắng trước mặt Đàm Thanh Ninh.
Làn da trắng nõn, dáng người cao ráo, khuôn mặt anh tuấn, khí chất cao quý.
Vẻ ngoài xuất sắc làm hai người mở to mắt.
Cùng lúc đó, trên chỗ ngồi Đàm Thanh Ninh ngạc nhiên mở to mắt.
Bạch Tân Hàn ở đối diện sắc mặt như thường, giọng điệu rất bình tĩnh: “Không phải mọi người đang chữa bệnh từ thiện à? Mình đến khám bệnh.”
Thanh Ninh mím môi: “Đừng nói bừa, bệnh của cậu khỏi rồi còn đâu?”
“Mình đau đầu.”
Đàm Thanh Ninh nhìn cậu ta, không quá tin tưởng.
Bạch Tân Hàn lặp lại: “Mình thật sự đau đầu.”
Cậu yên lặng nhìn vào mắt Đàm Thanh Ninh, thấp giọng hỏi: “Bác sĩ Đàm, không chữa bệnh sao?”