Tiết thu mây mỏng rám hồng, từng đợt gió nhẹ thoảng qua khẽ đung đưa những cành lá đã dần ngả sang màu vàng đỏ.
Những chùm quế hoa lốm đốm sắc vàng hiu hiu, khe khẽ lắc lư, đung đẩy, mùi hương thơm như mùi đào ngọt.
Vừa lúc buổi chiều tà, ánh mặt trời đỏ rực rơi trên các toà cao ốc, phủ sáng lờ mờ dưới các lát gạch xi măng trên vỉa hè, làm sáng lên khoé miệng cong cong của một người con gái xinh đẹp.
Dương Khánh Đình vừa bước ra khỏi một phòng khám phụ sản, đôi bàn tay siết chặt lấy túi đeo chéo bên hông đang chứa đựng một tập hồ sơ xét nhiệm.
Ánh mắt trong veo nhìn đâu cũng chỉ thấy một màu hồng đỏ, trong lòng bỗng thấy ấm áp lạ thường, cảm nhận cuộc sống xung quanh mình bỗng có một thứ gì đó thay đổi rất mới lạ.
Người ngoài ai nhìn vào cũng chỉ thấy cô có duy nhất một mình, nhưng họ đâu có hay bên trong cô còn có một sinh mệnh nữa.
Dương Khánh Đình bước đi cẩn thận, ngó trước ngó sự như sợ sẽ gặp phải một rắc rối nào đó.
Cô tỉ mỉ di chuyển từng đoạn nhỏ, như sợ bảo bối trong bụng mình bị động.
Bé con mới xuất hiện trên đời, kì diệu đến bên cô, không biết từ khi nào đã chiếm lĩnh lấy tình yêu của cô, đã ấp ủ trong cô mới chỉ có tròn ba tuần tuổi.
Nhìn xuống vùng bụng vẫn còn phẳng trơn của mình, đến cả Dương Khánh Đình còn phải lơ mơ, nghi ngờ rằng mình đang có mang.
Đây là đứa trẻ do cô và chồng cô - Trần Bình Vân sinh ra.
Cưới nhau mới đầu năm nay, sau năm năm hẹn hò, và bây giờ, là có thêm một thành viên mới trong gia đình.
Dù cho đám cưới của họ không có mấy chấp thuận từ hai phía gia đình, nhất là bên nhà ngoại, nhưng, họ vẫn bên nhau đó thôi.
Không biết khi biết tin mình được lên chức làm bố, Trần Bình Vân sẽ có những biểu cảm gì đây?
Dương Khánh Đình càng nghĩ càng cảm thấy lòng mình háo hức, nhộn nhạo, trong tâm trí đều tràn ngập là những mong chờ.
Cô vẫy tay bắt một chuyến xe taxi, đọc địa chỉ là một toà chung cư trong trung tâm thành phố.
Khi chiếc xe đi rồi dừng lại trước địa điểm được nói, Dương Khánh Đình thanh toán tiền xe rồi bước vào sảnh lớn trước toà chung cư, vào thanh máy nhấn nút lên đến tầng ở của mình.
Cô chờ đợi những con số loé sáng hiện lên trên màn hình, nôn nao chờ nó kêu lên đến căn hộ nhà cô.
Chờ mãi, hai cánh cửa hợp kim mới hé ra một khoảng.
Dương Khánh Đình một lần nữa chậm rãi, cẩn thận từng li từng tí, lê bước dọc trên dãy hành lang.
Có một cô hàng xóm bế con đi ngang qua, thấy điệu bộ này của cô thì không khỏi bật cười thành tiếng, trêu chọc.
“Khánh Đình mới học cách đi mới hả? Sao tớ không biết nhỉ?”
Dương Khánh Đình đỏ mặt cười trừ, dừng lại nói chuyện đôi ba câu với người phụ nữ ấy.
Đến khi cô gái đó rời đi, bế theo người con hai tuổi của mình, Dương Khánh Đình vẫn nhìn theo bóng lưng của họ, không chớp mắt đến một giây.
Đứa trẻ trên vai mẹ ấy thật ngoan ngoãn và đáng yêu, cô cũng có một đứa, khi lớn lên hai anh em có thể chơi cùng với nhau.
Chỉ với một suy nghĩ thoáng chốc thoảng qua đầu ấy thôi cũng có thể khiến cho Dương Khánh Đình vui vẻ cả một ngày.
Cô không đứng tần ngần ở ngoài hành lang nữa mà quay về với căn hộ của mình.
Nhìn thời gian đã chẳng còn sớm nữa, cô hốt hoảng vội vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Trong thời gian này, công ty của Trần Bình Vân đang trong giai đoạn phát triển quan trọng nhất, nhưng vẫn chỉ là một doanh nghiệp non nớt nên anh phải cố rất nhiều, việc cũng bận nhiều hơn.
Bên ngoài đã mệt mỏi như vậy, về nhà mà không có cơm ăn, anh sẽ thất vọng về cô lắm đấy.
Càng nghĩ, Dương Khánh Đình lại càng tăng lên tốc độ chân tay.
Cô không thể để anh buồn phiền được, cô rất sợ nhìn thấy anh mệt mỏi.
Khi món cuối cùng vừa mới nấu xong đặt lên bàn ăn, cửa nhà cũng vừa lúc mở ra.
Một thân ảnh nam nhân cao lớn bước vào, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ kiệt sức, ánh đèn điện từ trên trần nhà chiếu xuống làm bóng láng lớp mồ hôi hiện lên trên trán anh.
Trần Bình Vân ném chiếc cặp tap vào một bên góc ghế sô pha, tay tuỳ tiện nới lỏng cà vạt, cởi hai nút cúc áo sơ mi trên cùng.
“Bình Vân, anh về rồi! Mau tắm rửa rồi lại đây ăn cơm với em.”
Dương Khánh Đình mừng rỡ vứt vội chiếc tạp dề sang một bên, dơ tay đến muốn ôm anh.
Hàng ngày cô chẳng dám làm vậy đâu, chỉ tại hôm nay tâm tình của cô đang đặc biệt vui sướng.
Nhưng trái ngược hẳn với thái độ của Dương Khánh Đình, Trần Bình Vân lạnh nhạt dịch người sang một bên khác, tránh né cái ôm của cô.
Tầm mắt chỉ liếc cô một cái, rồi cũng thu lại, xoay lưng đi vào trong phòng tắm.
Dương Khánh Đình sững người, hai cánh tay dơ lên đằng trước dần hạ xuống, lủng lẳng như bị gãy.
À, phải rồi. Sao anh có thể phản ứng lại với cô được chứ?
Cuộc hôn nhân này đã sắp tới giai đoạn đổ vỡ rồi khi cô phát hiện anh đang có một người tình nhân khác bên ngoài.
Người đó không là ai lại là bạn thân cũ của cô. Còn được biết, trong năm năm hẹn hò trước đó, anh cũng đã qua lại mập mờ với cả cô ta trong khi đang đường đường chính chính làm bạn trai của cô.
Cô biết, cô đau khổ. Nhưng vì quá yêu anh, muốn giữ anh lại bên mình nên cô mới im lặng chẳng nói ra.
Hằng ngày cố gắng dù công việc trên cơ quan có bận đến đâu, vẫn có hoàn cho xong để về nhà chờ anh.