Cuối cùng thì Nhâm Duệ Hi cũng chấp nhận bản thân thua tâm phục khẩu phục, cô ta không phải thua vì tình yêu của Nam Thừa Húc và Kiều Tuyết Vãn, cô ta thừa vì đã xem thường phụ nữ.
Kiều Tuyết Vãn nói rất đúng, thay vì dựa dẫm phụ thuộc vào ai đó thì bản thân tự nỗ lực sẽ xứng đáng hơn. Nếu như có thể làm lại một lần nữa, Nhâm Duệ Hi sẽ không phạm sai lầm ngu ngốc này, sẽ tự bản thân nỗ lực, biết đâu cuộc sống của cô ta sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều.
Qua khoảng hai ngày thì báo chí cũng đã đưa lên tin tức về Nhâm Duệ Hi, hiển nhiên chuyện cô ta đã gây ra với Nam gia cũng được viết rất rõ ràng trên báo, và chuyện quan trọng nhất chính là để Lâm Tố Tình cùng Lâm gia cắt đứt quan hệ.
Đây không phải là ý của Kiều Tuyết Vãn, mà là ý của Nam Thừa Húc.
Những năm qua mẹ anh vì chút tình cảm cha con nên mới không cắt đứt quan hệ với Lâm gia, bây giờ, sau chuyện của Mã Diệu Xuyên thì bà ấy đã tỉnh ngộ rồi. Tình thân gia đình không phải cưỡng cầu, chỉ cần là thương thì cho dù có là người ngoài cũng sẽ được yêu thương, còn một khi đã không thích, thì cho dù máu mủ ruột rà cũng không níu kéo được. Ngôn Tình Sủng
Mọi chuyện cũng dần qua đi, hiển nhiên Nam Thừa Húc cũng không quên chuyện Kiều Tuyết Vãn tự ý ra ngoài khi không có anh, ngồi ở trước mắt cô, nhíu mày nhìn chằm chằm vào Kiều Tuyết Vãn, còn cô cũng chỉ biết đưa tay gãi mặt.
Xem ra lần này chồng cô giận thật rồi, phải làm sao đây?
- Em biết sai chưa?
- Em biết rồi… Ông xã…
Hai chữ “ông xã” đã trực tiếp đánh thẳng vào tim của Nam Thừa Húc, cộng thêm cái gương mặt nũng nịu này thì đố ai mà giận cho được chứ, quả nhiên là Kiều Tuyết Vãn được sinh ra là khắc chế anh mà.
- Em…
- Ông xã… Em sai rồi, em biết sai rồi, sau này sẽ không chạy lung tung nữa, có được không?
Nam Thừa Húc thở dài, quả nhiên đứng trước mặt thì anh chẳng thể nào cứng rắn được mà.
Đến đây anh cũng nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, lại còn hôn lên tay cô một cái, nói:
- Em đó, nếu không phải Nhâm Duệ Hi, đổi lại là một người phụ nữ điên khác thì phải làm sao? Lỡ như cô ta lên cơn điên xông đến làm em bị thương thì làm sao? Còn có con… Ưm…
Còn chưa đợi Nam Thừa Húc nói hết thì Kiều Tuyết Vãn đã chặn miệng anh lại rồi, nụ hôn này là cô chủ động cho nên anh cũng chỉ biết thở dài ở trong lòng, xem như là cô biết cách dỗ ngọt anh.
Sau khi hôn xong thì Kiều Tuyết Vãn vẫn hôn thêm một cái, lại nói:
- Có ông xã ở đó, chắc chắn em sẽ không sao.
- Vãn Vãn, đừng liều lĩnh dọa anh như vậy nữa, trái tim này không chịu nổi đâu.
Kiều Tuyết Vãn đương nhiên là ngoan ngoãn gật đầu rồi, sau đó thì Nam Thừa Húc cũng hôn nhẹ lên môi cô, cứ như vậy mà dây dưa quấn quýt.
Trải qua một thời gian ngắn thôi mà xảy ra nhiều chuyện quá, nhưng cũng may là mọi người đều không sao, chỉ có điều Nam Thừa Húc vẫn còn có chút canh cánh phải làm cho bằng được.
[…]
Buổi tối ngày hôm sau thì Nam Thừa Húc đã hẹn Kiều Tuyết Vãn đến một nhà hàng để ăn cơm, vừa đặt chân vào nhà hàng thì cô đã nhận được một đóa hoa từ nhân viên, lúc này Kiều Tuyết Vãn còn bĩu môi chê Nam Thừa Húc quá keo kiệt, tặng hoa mà chỉ có một đóa, đúng là hết đường để nói rồi.
Nhưng đi vào thêm một chút ở dưới chân của cô đã có rất nhiều hoa ở phía dưới, cô có hơi ngạc nhiên nhưng bước theo con đường rải đầy hoa thì lại đến một con đường rất đặc biệt, chính là con đường RẢI ĐẦY TIỀN!
Ôi thần linh ơi, cái tên Nam Thừa Húc này có phải bị điên rồi không? Ai đời lại đem tiền rải ra giữa đường như vậy chứ? Đúng là giàu quá hóa điên đây mà.
Sau khi đi hết con đường có đầy tiền thì Kiều Tuyết Vãn cũng đã nhìn thấy được Nam Thừa Húc, nhưng ở bên cạnh anh có tận ba bó hoa… Điều này làm cho cô có hơi nhíu mày, lẽ nào anh định đem cả ba bó tặng cho ba người sao?
Tên nam nhân thúi này, cô đi về!
Nhưng không ngờ sau đó Nam Thừa Húc lại bước đến chỗ cô, nắm lấy tay cô, hôn nhẹ lên tay cô, rồi trực tiếp quỳ xuống.
- Bó hoa màu xanh dương kia có tổng cộng 520 đóa hoa, để nói với em rằng… Anh yêu em, Vãn Vãn. Còn bó hoa màu hồng tổng cộng có 1314 đóa hoa, muốn nói rằng anh sẽ yêu em một đời, nghiện em một kiếp. Và cuối cùng, là bó hoa to nhất với 9999 đóa hoa, muốn nói rằng anh sẽ bên em đến thiên trường địa cửu.
Dừng một chút, Nam Thừa Húc cũng đưa ra chiếc nhẫn trên tay, nhìn cô, nói:
- Kiều Tuyết Vãn, em có đồng ý làm vợ của anh không?
- Anh…
- Bà xã, tuy rằng chúng ta đăng ký rồi, còn cũng có rồi, nhưng anh nghĩ anh nợ em lời cầu hôn. Lần này, anh nhất định sẽ không buông tay nữa… Vãn Vãn, em có muốn cùng anh đi hết quãng đời còn lại không?