Tới cả chủ tịch Diêu thị cũng nói rằng đem Diêu thị Thành Đô tặng cho Kiều Tuyết Vãn rồi, vậy thì tin này còn giả được sao?
Trước kia thì có thể đám người Nam gia sẽ cho rằng Kiều Tuyết Vãn là trèo cao, không xứng đôi với Nam Thừa Húc, tuy rằng Mã Diệu Xuyên kia cũng không có gia thế nổi bật, nhưng ít nhất cũng là thiên kim Mã gia ở Thành Đô.
Còn bây giờ, Kiều Tuyết Vãn đã là chủ nhân của Diêu thị Thành Đô, còn được chính Diêu gia chống lưng. So với Mã gia nhỏ bé không chút tiếng tăm thì bị thổi bay cũng chỉ là sớm muộn.
Hơn nữa, nếu là trước kia Lâm gia phồn vinh thì có thể giúp cô ta vớt vát lại được một chút mặt mũi, nhưng bây giờ Lâm gia cũng sắp điêu tàn rồi, làm sao có thể cứu vớt cô ta được nữa đây?
Mã Diệu Xuyên nhìn Kiều Tuyết Vãn, nhưng rồi lại nhanh chóng cười xòa rồi bay đến hòa giải, còn nhỏ giọng nói:
- Chị dâu đừng nghĩ nhiều, em và anh Thừa Húc không có gì với nhau cả, hơn nữa bây giờ anh ấy cũng đã có vợ rồi. Em cũng không phải loại con gái mặt dày mà bám theo, chị dâu yên tâm nha.
Vốn dĩ là một em gái ngọt ngào đang nói chuyện, nhưng Diêu Xu lại thấy rất ngứa con mắt, bình thường thì anh ta sẽ không lên tiếng đâu, nhưng thật sự nhìn cái giọng điệu toát mồ hôi này của Mã Diệu Xuyên cũng không nhịn được, nói:
- Buồn nôn thật đấy.
Mặc dù chỉ là nói như thế thôi, nhưng ai mà có ngờ Kiều Tuyết Vãn ở bên cạnh lại buồn nôn thật, cô che miệng rồi trực tiếp chạy ra ngoài tìm nơi để nôn.
Nam Thừa Húc nhìn thấy vợ mình như thế cũng rất lo lắng, còn trực tiếp bảo Mặc Phong chuẩn bị xe đến bệnh viện.
Trái lại với tâm tình lo lắng của con trai thì Lâm Tố Tình lại có chút vui mừng, bà ấy cũng đi đến chỗ của Kiều Tuyết Vãn, đá đít thằng con trai sang một bên, sau đó liền nắm lấy tay của cô, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Vãn, con có thai rồi sao?
Lâm Tố Tình vừa dứt câu thì không chỉ Kiều Tuyết Vãn ngơ ngác, đến cả Nam Thừa Húc cũng ngơ ra, khách khứa cũng y hệt như vậy, chẳng ai hiểu bà ấy đang nói gì nữa.
Cho đến khi Kiều Tuyết Vãn ý thức được thì mới cười xòa, lại xua tay, nói:
- Không có đâu ạ, bà dì của con cũng vừa mới hết cách đây vài ngày, làm sao mà có thai được chứ ạ. Chắc là con ăn không tiêu thôi, mẹ đừng…
Tuy là nói như thế, nhưng Kiều Tuyết Vãn cũng tự nghi hoặc bản thân, cộng thêm thái độ của Lâm Tố Tình rất chắc nịch nữa chứ…
Nhìn qua Nam Thừa Húc, rồi lại nhìn về phía mẹ chồng…
Không phải chứ? Lẽ nào cô lại mang thai rồi à? Nhưng… Không phải quá nhanh sao? Cô và Nam Thừa Húc tính ra chỉ mới quay lại ở bên nhau chưa tới ba tháng cơ mà… Chắc là… Không có đâu nhỉ?
- Đi, anh đưa em đến bệnh viện.
- Khoan đã, khoan đã… Chắc chắn là có sự hiểu lầm gì ở đây rồi, em không mang thai.
- Anh không cần biết, hiện tại em cùng anh đến bệnh viện! Mặc Phong, nhanh lên!
Cuối cùng thì Kiều Tuyết Vãn vẫn bị cưỡng ép đưa đến bệnh viện, dù rằng ở trên đường đi cô đã giải thích rất nhiều về chuyện mình không mang thai, nhưng hình như Nam Thừa Húc không hề nghe lọt tai những gì cô đang nói.
Bất lực, Kiều Tuyết Vãn thật sự cảm thấy quá bất lực với người đàn ông này.
Không biết có phải vì nói nhiều nên cô cảm thấy buồn nôn nhiều hơn, cô cứ che miệng rồi nhợn lên mấy lần, Nam Thừa Húc cũng ôm cô vào lòng, còn nhẹ nhàng xoa xoa lưng cho cô, nói:
- Em đừng nói nữa…
- Không… Em… Ọe…
- Ngoan, đừng nói nữa, đợi chút nữa đến bệnh viện sẽ biết đáp án thôi.
Cứ như thế Kiều Tuyết Vãn cũng đã được đưa thẳng vào sản khoa, sau đó cô cũng làm hết các bước kiểm tra cần thiết, vì tránh rủi ro nên Nam Thừa Húc còn đem cả máu của cô đi xét nghiệm nữa.
Và rồi cuối cùng sau khi làm xong đủ thể loại kiểm tra thì cuối cùng Kiều Tuyết Vãn cũng đã có thể sống lại rồi, cô ngồi chán nản ở trên băng ghế, trong đầu hiện lên vô số câu hỏi tại sao… Cô tại sao lại mang thai được chứ? Vô lý! Cô nhớ là chỉ trừ lần đầu sau khi quay lại với Nam Thừa Húc là họ không phòng bị gì thôi, còn những lần sau này đều mang áo mưa đầy đủ mà? Sao lại có thể mang thai chứ…
Đừng nói là lại như sáu năm trước, chỉ một phát liền ăn ngay nhé? Nếu thật sự là như vậy thì quá đáng sợ rồi.
Ngồi chờ một lúc thì bác sĩ cũng đã gọi cô và anh vào phòng, cô ấy nhìn Kiều Tuyết Vãn, sau đó lại nhìn Nam Thừa Húc, còn hắng giọng ho khan một chút, lại nói:
- Vợ chồng mặn nồng là chuyện tốt, nhưng đừng quá khích như vậy, người chồng cũng nên chú ý, trong thời gian đầu của thai kì không nên làm chuyện vợ chồng. Biết chưa?
Kiều Tuyết Vãn ngơ ngác, Nam Thừa Húc cũng y như thế…
Hai người cứ trơ mắt ra nhìn bác sĩ.
Cô ấy cũng chỉ biết phì cười, sau đó lại nói:
- Chắc là lần đầu có con đúng không? Nhìn hai người tôi đoán là vợ chồng son. Chúc mừng gia đình nhé, vợ của cậu có thai rồi, tuy rằng không quá lớn nhưng xem ra là đứa nhỏ hiếu động, vì thế nên triệu chứng thai nghén cũng đến hơi sớm, nhưng cũng đừng lo lắng, kiên trì vài tháng sẽ ổn thôi. Tôi cũng sẽ kê cho cô vợ một ít thuốc bồi bổ cơ thể, đừng làm việc lao lực nữa, chú ý sức khỏe, đã nhớ chưa?
- Khoan, khoan, khoan… Bác sĩ nói đùa hay nói chơi vậy? Tôi… Có thai á?
- Ừ, đứa bé được ba tuần rồi, còn hơi nhỏ nhưng không có vấn đề gì lớn, nên hai người cũng không lo lắng.
Kiều Tuyết Vãn cảm thấy có gì đó sắp vỡ vụn rồi… Rõ ràng… Cô… Cô… Đâu có ý định sinh con?
Còn Nam Thừa Húc sau một khoảng thời gian đóng băng thì cũng lấy lại được ý thức… Anh làm cha rồi!
À không, anh lại được làm cha rồi!
Anh sắp có thêm một đứa con nữa rồi, là con của anh và Vãn Vãn… Là con của anh và vợ yêu đó!
Anh thật sự sắp có thêm một bảo bảo với bà xã rồi, anh kích động quá, muốn ôm bà xã nhưng lại không dám.
Cứ như thế, Nam Thừa Húc cầm theo hình ảnh siêu âm rồi ra khỏi bệnh viện, anh thì vui rồi, chỉ có Kiều Tuyết Vãn là thờ thẫn đi ra… Rốt cuộc là đã sai ở bước nào vậy? Rõ ràng… Cô đâu có ý định này… Ủa alo? Là sao?
- Vãn Vãn bà xã, em nói xem đứa bé này sẽ là nam hay nữ? Anh đoán là nam… Không không không, là nữ! Chắc chắn là một tiểu công chúa xinh đẹp y như em vậy đó, bà xã, anh vui quá, bây giờ anh phải làm gì đây?
- À đúng rồi, anh sẽ đi mua giường công chúa cho tiểu công chúa của anh, còn mua váy công chúa nữa, bà xã em nói xem có nên sửa lại một căn phòng cho tiểu công chúa của chúng ta không? Màu gì thì được nhỉ? Màu hồng nha? Bà xã, em có thích màu hồng không?. Đam Mỹ H Văn
Một người thì thất tha thất thỉu vì không hiểu tại sao bản thân lại mang thai, một người thì kích động tới mức sắp phát điên rồi.
Cuối cùng Kiều Tuyết Vãn vẫn phải chấp nhận sự thật…