Chiếc xe dừng lại ở trước cổng công ty lớn, Hàn Tử Thiên bước xuống với tư cách là chủ tịch của công ty, hắn đi vòng qua bên để mở cửa xe cho cô, bàn tay rắn chắc chìa ra để đón lấy cô. Từ trong xe có một bàn tay trắng vươn ra, cô nhẹ đặt tay lên lòng bàn tay hắn, kéo váy rồi bước xuống. Tất cả những người có mặt ở đây đều chung một biểu cảm, phu nhân của Hàn thiếu quả nhiên đẹp như lời đồn nha.
" Tiểu hồ ly, em hơi bị câu hồn rồi đấy. " - Hàn Tử Thiên hôn lên trán cô rồi dùng tay che đi gương mặt của Ngải Lỵ Nhĩ.
" Anh là đồ cuồng chiếm hữu hả ?! " - Ngải Lỵ Nhĩ nắm lấy bàn tay đang che đi mặt mình, cô hờn dỗi mà quay sang trách móc.
" Còn chẳng phải là do em dụ hoặc tôi sao ? " - đúng là lí lẽ nào qua đến tay hắn đều sẽ bị bẻ cong mà.
Hàn Tử Thiên ôm lấy eo cô bước vào đại sảnh công ty, ở đó đã sẵn một hàng dài nhân viên ra chào đón. Ngải Lỵ Nhĩ có hơi căng thẳng mà rúc vào lòng hắn, Hàn Tử Thiên thấy vậy cũng thuận tay ôm lấy đầu cô.
" Ngoan, không sao. Có tôi ở đây rồi. " - hắn mỉm cười mà xoa đầu cô.
Ngải Lỵ Nhĩ cũng thả lỏng cơ thể mà mỉm cười nhìn hắn. Hàn Tử Thiên đưa cô đến văn phòng chủ tịch của mình, để cô bước vào rồi lại kêu người chuẩn bị ít đồ ăn vặt lên đây. Hắn ôm lấy cô vào lòng mà đầu cứ dụi dụi vào hõm cổ cô, như đang tận hưởng mà hít từng hương thơm trên người cô vậy.
" Ưm.. " - Ngải Lỵ Nhĩ bất giác kêu lên một tiếng, khiến cô đỏ mặt mà không dám nói gì.
" Gọi tên tôi. " - Hàn Tử Thiên đưa ánh mắt lên nhìn cô, như chắc nịch mà bắt cô gọi tên hắn.
" Tử Thiên. " - cô cũng thuận theo mà gọi tên hắn, nhưng tại sao hắn lại có vẻ không vui nhỉ ?
" Không phải. " - hắn sầm mặt mà đanh giọng đáp.
Tên hắn không phải Tử Thiên thì là gì, cô bất giác lặng người khi mà nhớ đến cái biệt danh cô đã gọi trong vô thức. Không lẽ hắn thích cái tên đấy sao ?! Ngải Lỵ Nhĩ đỏ mặt mà cúi xuống, miệng cô lắp bắp.
" Thiên.. Thiên. "
Hắn mỉm cười hài lòng mà xoa đầu vật nhỏ, còn không quên tặng cho cô một nụ hôn nhẹ trên trán - " Ừm. "
Đúng là kiếp người FA toàn phải ăn cơm chos của những cặp đôi, trợ lý của Hàn Tử Thiên không ngừng khóc thầm trong lòng khi chứng kiến cảnh tượng động lòng người, nhưng cơm chos này cũng quá chất lượng quá rồi đó chứ.
' Hoá ra tiểu thư Ngải Lỵ Nhĩ đây chính là người tình trong mộng của sếp ! '
' Hay là về sau gọi là Hàn phu nhân nhỉ ? '
' Nếu vậy thì họ cũng sẽ gọi khác đi rồi, Hàn Lỵ Nhĩ ? '
' ....Hình như không hợp cho lắm ! '
Lời qua tiếng lại trong đầu cuối cùng vẫn chốt là sẽ gọi như bình thường - Ngải tiểu thư.
" Chủ tịch, đồ ăn đã được mang đến. " - Di Hoà đứng mép cửa mà không dám nói lớn.
" Mang vào đi. " - miệng vẫn nói nhưng mắt vẫn chỉ dán vào một người.
" Đây là Di Hoà, trợ lý đặc biệt của tôi, em có thể sai bảo cậu ta bất cứ lúc nào khi không có tôi ở đây. " - hắn giới thiệu xong thì không quên liếc xéo cậu bảo rằng đừng ở đây vướng chân.
Tiểu Di Hoà cũng hiểu chuyện mà âm thầm rời đi không quên kèm theo một nụ cười thương hiệu - " Vậy tôi không làm phiền hai người ân ái nữa, chúc sếp có một buổi chơi vui vẻ. "
Hàn Tử Thiên đúng là cạn lời với cậu rồi, cái gì mà ân ái với buổi chơi vui vẻ chứ ? Cậu đây là muốn hắn trừ lương ?!
" Vậy chúng ta cùng làm nốt chuyện còn đang dở thôi nhỉ ? " - Hàn Tử Thiên ghé sát vào tai cô nói.
Ngải Lỵ Nhĩ mặt đỏ như trái ớt mà đưa tay bịt miệng hắn lại.
" Ở đây là công ty đó, anh không biết ngại sao ?! "
" Có sao đâu, cũng đâu có ai ở đây xem chúng ta. "
Hàn Tử Thiên liếm nhẹ lên lòng bàn tay cô, khiến cô giật mình mà thu tay lại. Thuận đà, hắn lại vòng tay qua ôm lấy chiếc eo nhỏ. Cuộc vui chưa được bao lâu thì tiếng điện thoại đã đánh tan đi cuộc hoan ái ấy.
" Điện thoại anh kêu kìa. " - Ngải Lỵ Nhĩ dùng tay đẩy hắn ra không quên che đi gương mặt mà quay đầu.
Hàn Tử Thiên tối mặt mà cầm lấy điện thoại trong túi ra, lạnh giọng đáp.
" Không có việc gì quan trọng tôi sẽ giết cậu. "
Đầu dây bên kia không dám thở mạnh mà nói, có lẽ bọn họ đã làm cho sếp Hàn giận rồi.
" Sếp Hàn, có một người họ Mộc nói là em gái của Ngải tiểu thư đến làm loạn nơi này, chúng tôi có nên đuổi cô ta đi không ? "
Chuyện này chưa giải quyết xong giờ lại đến chuyện kia, Hàn Tử Thiên đúng là sắp tức chết với mấy người bọn họ rồi mà.
" Tôi có một chút chuyện cần phải giải quyết, em chịu khó ở đây chờ tôi. " - hắn nói rồi liền vươn tay xoa lấy đầu cô.
" Em cũng muốn đi. " - Ngải Lỵ Nhĩ nắm lấy tay hắn mà không nỡ.
" Ngoan, tôi sẽ đi nhanh rồi về. " - hắn hôn lên trán cô như một lời chấn an rồi mới cất bước quay đi.
Di Hoà đã đứng đợi sẵn ở cửa mà chờ đợi mệnh lệnh.
" Cậu vào trong trông chừng em ấy không cho ra ngoài. "