Yêu Đương Không Bằng Hứa Nguyện

Chương 33: Hộp mồi lửa (33)





Hắn trả lời dứt khoát, làm Steven mang theo tâm trạng nặng nề chạy đường xa mà đến bỗng tốt hơn một chút.

Cậu xuống ngựa xách túi mình lên, nói: "Làm phiền."

"A...... vâng." Leo vội vàng đi.

Fabian nghe được tin này thì ngạc nhiên trong chớp mắt, vội vàng đi tới cửa hông, nhìn thấy thanh niên gầy hơn lúc trước thì hiền từ nói: "Steven, lần này cậu ra ngoài thật lâu!"

"Sao ông lại biết tôi ra ngoài lâu?" Steven nhướng mày hỏi.

"Chủ nhân thỉnh thoảng sẽ hỏi đến, biết cậu vẫn chưa về thì rất lo lắng." Fabian tránh đường nói, "Mau tiến vào, nhưng hôm bay chủ nhân có khách quý, có lẽ một lúc lâu sau mới có thể gặp cậu, tôi cho người dẫn cậu đi tắm rửa trước, ôi trời, trên người cậu toàn là bụi đất."

Steven nghe ông nói mà tâm trạng lên xuống phập phồng, cậu bước vào hành lang: "Không vội, tìm một chỗ để tôi nghỉ ngơi một lát là được."

"Vất vả rồi." Fabian gật đầu với Leo.

"Ngài khách khí! Giao người cho ngài rồi nhé." Leo cười giơ tay xoay người rời đi.

"Theo tôi nào." Fabian đóng cửa lại, nói với thanh niên bên cạnh.

"Tôi cảm thấy trong mắt các người tôi như một đứa trẻ vậy." Steven đỡ chuôi kiếm, bỏ qua cảm xúc ấm áp trong lòng ngực.

"Tuổi tác của cậu đối với tôi mà nói quả thật vẫn là một đứa trẻ." Fabian nhìn hắn nói.

Chỉ là Steven luôn làm người khác cảm thấy cậu vừa giống lại vừa không giống một đứa trẻ.

"Đối với ông thì tuổi của Brande cũng vậy sao." Steven cong khóe môi nói.

Fabian ngừng lại, mặt mày nghiêm túc: "Chủ nhân không giống vậy."

Chủ nhân luôn khiến người khác xem nhẹ tuổi tác của hắn.

Steven có đôi khi cảm thấy ông ta bị Brande hạ vu thuật.

Từ cửa hông đi vào, xuyên qua hành lang dài, trong đầu Steven vốn chỉ nghĩ tới nơi đến, nhưng khi nhìn thấy hai bên tường trước kia trống rỗng giờ đã treo đủ loại tranh ảnh phồn hoa, có phong cảnh, có thiên nga, cũng có vịt, mỗi một bức đều rất sinh động, giống như tăng thêm sự sống cho hành lang dài.

"Những bức họa này là?" Steven không nhịn được mở miệng hỏi.

"Đều do chủ nhân tự tay vẽ." Fabian nói đến chuyện này thì vẻ mặt rất kiêu ngạo tự hào, giống như đang kể về thần linh mà ông thờ phụng, "Tay của chủ nhân dường như đã được Thượng đế hôn lên, dễ dàng trao tặng sinh mệnh cho những bức họa vô tri, khiến tôi đã từng tự mãn về khả năng hội họa cũng phải hổ thẹn."

Chủ nhân của ông như nghệ thuật gia vĩ đại, làm ông cảm thấy hành động đề cử tập sách của mình cho chủ nhân lúc trước nông cạn đến cỡ nào.

Steven cũng không cắt lời ông, cũng không cảm thấy lời khen ngợi của ông có vấn đề gì, bởi vì thật sự rất đẹp, đẹp đến mức cậu không muốn dùng đồng vàng để đánh giá, lại rất muốn gặp người đã tạo ra chúng.

"Fabian, Brande đang ở đâu?" Steven mở miệng.

"Chủ nhân đang dùng cơm trong sân vườn." Fabian dẫn cậu đến phòng nghỉ, mở cửa ra nói, "Cậu nghỉ tạm ở đây trước, có yêu cầu gì cứ gọi người hầu giúp cậu, nhưng tạm thời đừng ra ngoài, tránh để khách quý nhìn thấy cậu."

"Được, nhất định sẽ không để các nàng chạm mặt tôi." Steven cười nói.

Fabian không thấy được vẻ mặt của cậu, chỉ nghe cậu đảm bảo thì yên tâm đóng cửa rời đi.

Mà sau khi ông rời khỏi một lát, cánh cửa lại lần nữa mở ra, thanh niên dùng mũ choàng che dấu màu tóc, yên lặng không một tiếng động tránh đi tất cả người hầu tới hành lang lầu hai, tìm kiếm bóng người quen thuộc đang ngồi ở trong vườn.

Brande.

Steven không lên tiếng, bỗng nghe được tiếng bước chân từ một bên khác dồn dập truyền tới, kèm theo tiếng váy áo xẹt qua mặt đất.

"Ngài thật sự không thể đi loạn." Tiếng ảo não và van xin của một cô gái vang lên.

"Câm miệng, nếu không sau này ta......" Một giọng nữ khác hơi chói tai lập tức cắt ngang, đột nhiên tiếng gót giày cũng im bặt.

Steven đứng trên lầu nên không nhìn thấy người bên dưới, nhưng có thể kết luận đó là Camille.

Quả nhiên giống cậu dự đoán, nàng sẽ bởi vì Brande thay đổi toàn bộ ý tưởng.

Steven xoay người dựa lưng vào rào chắn, đột nhiên không rõ mình tới nơi này làm gì, cậu vừa không muốn chúc mừng cũng không thể phá hư, thậm chí lại có suy nghĩ Camille không xứng với Brande, nói ra sẽ bị không ít người cười nhạo.

Steven biết người dưới lầu là ai, Camille lại không biết trên lầu có người, nàng chỉ cẩn thận nhấc làn váy nhìn bóng lưng đang ngồi trong vườn hoa, không tự giác yên tĩnh lại.

Vườn hoa rất đẹp, sắc màu đậm nhạt đan chéo nhau, người đàn ông ngồi bên cạnh bàn có đôi chân cực kỳ thon dài, mái tóc màu nâu hơi cuốn lên, hắn ngồi thanh thản tự tại trong đó, toàn thân toát lên vẻ ưu nhã, hoàn toàn không giống một vị thương nhân.

Mà theo động tác uống nước của hắn, sườn mặt hoàn mỹ, khuôn cằm sạch sẽ và đôi mắt kim sắc ngậm ý cười rơi vào mắt thiếu nữ, cũng trong nháy mắt khiến trái tim nàng đập thình thịch, gương mặt đỏ hồng.

Đây là Brande tiên sinh.

"Xin lỗi, chủ nhân, tôi không thể ngăn cản tiểu thư Camille xông vào nơi này." Tiếng xin lỗi của hầu gái vang lên, cũng làm người đang ngồi trong sân phát hiện, xoay người lại.

"Không, ý tôi là......" Camille cực kỳ khẩn trương, nàng không muốn để lại ấn tượng xấu đối với người trong lòng mình, nhưng nàng vừa thốt lên đã đột nhiên im bặt, thậm chí nhìn thấy cái mũi sưng to xấu xí của người đàn ông thì hoảng sợ trừng mắt.

"Không sao." Âm thanh của hắn rất dịu dàng, nhưng là lại không đủ để ngăn Camille lùi về phía sau, "Tôi nên xin lỗi mới đúng, vì đang dùng cơm nên không thể tiếp đãi các vị......"

Hắn đỡ mặt bàn đứng dậy, trên đĩa đồ ăn là một con chuột máu chảy đầm đìa.

"A!!!" Một tiếng hét thảm thiết vang dội trong trang viên, sau đó là tiếng gót giày đạp lên mặt đất.

Steven nghe tiếng động thì chuyển mắt, đang khó hiểu thì thấy người đứng trong sân ngẩng mặt lên.

Hắn cực kỳ xấu xí, đối lập hoàn toàn với vóc dáng hoàn hảo và hoa viên xinh đẹp, mang đến cảm giác hủy diệt vặn vẹo, chỉ còn lại sườn mặt giống như trước, giống như thiên sứ và ác ma kết hợp lại.

Steven lo lắng nhìn hắn, lại thấy được cặp mắt kim sắc dâng lên ý cười, sau đó người nọ duỗi tay xé cái mũi sưng to trên mặt xuống, lộ ra gương mặt tuấn mỹ dịu dàng.

Cực ác cùng cực mỹ hoán đổi, Steven nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác xa lạ đã lâu không thấy cũng tiêu tán.

"Giả." Hứa Nguyện ngẩng đầu nhìn thanh niên dựa vào rào chắn lầu hai, cười nói.

"Chuột cũng là giả?" Steven nhìn con chuột đầy máu trên đĩa đồ ăn, bên tai vẫn còn tiếng hét thảm thiết của vị tiểu thư Camille.

Tuy rằng tâm trạng của cậu có chút sung sướng, nhưng thủ đoạn này không giống kiểu Brande sẽ làm, hơn nữa đối với một tiểu thư quý tộc mà nói, quá mức kinh sợ cũng không phải là chuyện tốt.

"Đây là chiến lợi phẩm của meo meo." Hứa Nguyện nhìn về phía mèo con đang chui trong bụi hoa lăn lộn.

Chú mèo choai choai còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng đã có thể săn được chuột đồng, chỉ là thói quen ngậm tới trước mặt hắn không tốt lắm.

"Xem ra tiểu nữ vu của anh không chỉ có có thể ăn thịt." Steven cũng thấy được nhóc mèo mà Brande che lấp.

"Tôi đi tiếp khách trước." Hứa Nguyện cười nói, "Một lát sẽ quay lại."

"Được." Steven đỡ chuôi kiếm, rũ mắt nhìn ngực mình.

Rõ ràng nên vui vẻ, nhưng nơi đó lại tàn dư lại một cảm xúc nóng hổi, cũng không khó chịu lắm.

"Cindy, dọn cả đĩa và chuột chôn dưới đất, đừng đem về phòng bếp." Dưới lầu truyền đến tiếng dặn dò dịu dàng.

"Vâng." Giọng nói của hầu gái không hề ảo não vừa lúc nãy, mà là nhảy nhót hân hoan.

Steven nghiêng mắt, thấy được thiếu nữ thắt hai bím tóc, thanh xuân dào dạt, mà ánh mắt nàng nhìn hắn không chỉ có nhảy nhót, mà còn sự ngưỡng mộ không thể che giấu, thậm chí có thể khiến nàng chiến thắng nỗi sợ chuột.

Brande đúng là thả đào hoa khắp nơi.

Người dưới lầu rời đi, thiếu nữ vui sướng ngâm nga một điệu nhạc, kèm theo tiếng thu dọn chén đĩa và tiếng mèo kêu.

"Được rồi, meo meo, chuột không thể ăn, nhưng mi bắt được nó, chủ nhân nhất định sẽ khen thưởng rất nhiều thịt." Thiếu nữ nhẹ nhàng nói, lại tàn nhẫn không để mèo con lấy về chiến lợi phẩm của mình, đem nó cùng với đĩa đựng mang đi chôn.

Steven hít sâu một hơi, ôm theo cảm xúc hỗn độn trở về phòng.

Cậu không cần biết toàn bộ mọi chuyện diễn ra như thế nào, chỉ cần nhìn biểu hiện của Brande là biết hắn không muốn liên hôn với gia tộc Watson, nhưng muốn từ chối liên hôn, chỉ dựa vào việc doạ lui Camille thì không đủ, người chân chính nắm quyền gia tộc Watson chính là phu nhân Watson.

Đó là một người phụ nữ thông minh và trầm tĩnh, nàng vì bảo vệ di sản gia tộc Watson, tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ con rể hoàn mỹ như Brande, mà hắn còn dỡ lớp ngụy trang xuống.

Hắn rốt cuộc định làm như thế nào?

......

"Con không muốn, hắn là quái vật! Hắn là hoá thân của tà ác, con tuyệt đối không gả cho hắn!!!" Tiếng kêu thảm thiết mất lý trí của Camille vang vọng trong phòng, nàng không rảnh lo duy trì hình tượng tôn quý mà quỳ sụp xuống đất, nước mắt và nước mũi đều chảy ra, vô luận phu nhân Watson răn dạy hay trấn an đều không thể đứng dậy.

"Camille, bình tĩnh lại." Phu nhân Watson nhíu mày, nhưng chỉ thấy vẻ hoảng sợ tột cùng của nữ nhi.

"Mẫu thân, cầu xin ngài......" Âm thanh nàng cực kỳ tuyệt vọng, thậm chí khàn cả giọng, "Con không muốn gả cho Brande, con không muốn!"

"Được được, không gả thì không gả!" Watson phu nhân chỉ có thể nói theo nàng, vỗ vỗ vai nàng để trấn an, sau đó ra hiệu cho thị nữ của mình cẩn thận đỡ nàng ra ngoài ngồi lên xe ngựa.

Camille như được tha tội rời đi, trong miệng còn ở nhắc đi nhắc lại lời lúc nãy.

Sắc mặt Watson trầm xuống, nhìn về phía Fabian: "Ta nghĩ Brande nên cho ta một lời giải thích."

Fabian nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của nàng thì trong lòng căng thẳng, cố gắng bình tĩnh nói: "Xin ngài chờ một lát, chủ nhân lập tức lại đây."

Tuy phu nhân Watson không vui, nhưng trong mắt lại xẹt qua một tia suy nghĩ sâu xa, nhẫn nại tính tình đứng yên tại chỗ, một lát sau nghe được tiếng bước chân đến gần.

Gót giày chạm mặt đất, luôn phát ra tiếng động hỗn tạp, nhưng người đến bước đi rất trầm ổn, như một tiết tấu dễ nghe.

Phu nhân Watson nhìn qua, lúc thấy được gương mặt dịu dàng ưu nhã của hắn thì không thể không thừa nhận tin đồn khi vẫn tin được, Brande tiên sinh có được một gương mặt cực kỳ tuấn mỹ, cùng với tính tình ôn hòa dịu dàng.

Nhưng cũng là người này doạ nữ nhi của nàng sắp phát điên.

"Xin chào, phu nhân Watson, thật hân hạnh khi nhìn thấy ngài." Hứa Nguyện nhìn người phụ nữ uy nghiêm trầm tĩnh thì cười nói.

Thái độ của hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh, có thừa sự tôn kính, nhưng không hề mang vẻ sùng bái và hâm mộ thân phận quý tộc.

"Người ngoài đều nói Brande tiên sinh nhìn không giống thương nhân." Phu nhân Watson đè nén hơi thở nói, "Tôi cảm thấy bọn họ nói rất đúng, ngài càng càng giống một vị quý tộc."

"Cảm ơn ngài khen ngợi." Hứa Nguyện duỗi tay mời nàng ngồi xuống, ra hiệu cho người hầu lui ra sau, "Nhưng tôi thật sự là một vị thương nhân."

"Vậy ngươi nên liên hôn với gia tộc Watson mới đúng." Phu nhân Watson nhìn về phía hắn.

"Đây đúng là một lối tắt để lên thiên đàng." Hứa Nguyện lại rót cho nàng một ly nước bạc hà, cầm lấy ly của mình nói, "Nhưng cũng là bẫy rập."

Phu nhân Watson hơi chuyển mắt, im lặng một lát mới mở miệng: "Đối với thương nhân khác mà nói có lẽ là bẫy rập, nhưng đối với Brande tiên sinh thì không phải, nếu ngài lấy bộ dáng này xuất hiện trước mặt Camille, nó sẽ say mê ngài, tuyệt đối sẽ không dùng xong thì ném."

Hứa Nguyện nghe vậy thì cười một tiếng: "Nhưng tôi không có cảm tình với tiểu thư Camille."

"Cảm tình là có thể bồi dưỡng." Phu nhân Watson nói lạnh nhạt, "Hơn nữa ích lợi cũng đủ lớn."

Hứa Nguyện nhìn nàng, một lúc lâu mới bất đắc dĩ cười nói: "Thật sự là tôi không có hứng thú liên quan đến các quý tộc, ngài muốn thông qua việc liên hôn với thương nhân để đề phòng các quý tộc khác như tằm ăn lên thì tôi có thể hiểu được, nhưng tôi không muốn tham dự vào."

Phu nhân Watson nghe vậy thì nhấp môi, nàng nhìn người đàn ông có vẻ rất dịu dàng đối diện, cũng nhân ra hắn không dễ nói chuyện như vẻ ngoài: "Nếu ta nhất định phải kéo ngươi tham dự vào thì sao?"

"Miễn cưỡng sẽ không có chỗ tốt." Hứa Nguyện cũng vì lời của nàng mà tức giận, chỉ cười nói, "Ngài là một vị nữ sĩ thông minh quả quyết, so với liên hôn, thành lập mối quan hệ ổn định sẽ mang đến nhiều lợi ích cho gia tộc Watson đang vướng vào thế cục bị người khác như hổ rình mồi, tôi nghĩ như vậy sẽ càng tốt hơn."

Phu nhân Watson nhất thời không nói git, bởi vì đối phương không chỉ dụ dỗ, còn có uy hiếp, gia tộc Watson chỉ còn lớp vỏ quý tộc bên ngoài, nhìn thì có vẻ cứng cáp, nhưng đó là đối với các thương nhân khác, thực tế thì nó giống như Brande nói, bị các quý tộc mơ ước, tràn ngập nguy cơ, nàng cố hết sức mới có thể giữ được vẻ ngăn nắp chỉnh chu của nó, nhưng chỉ cần tìm được một khe hở, chỉ cần đẩy nhẹ là có thể sụp đổ, khác thương nhân khác không có năng lực này, nhưng trong lâu đài của Brande đặt rất nhiều đồ vật mà nhiều quý tộc đều không có được, hắn có khả năng này.

Nàng không thể lấy toàn bộ gia tộc Watson đánh cược, mà Brande nhìn thấu điểm này.

Nàng rất vừa lòng với hắn, bởi vì hắn đủ bình tĩnh và lý trí, cũng đủ khoan dung rộng lượng, trừ bỏ thân phận, hắn phù hợp một cách hoàn hảo với những ảo tưởng của Camille, nếu hắn nguyện ý cưới Camille, quãng đời còn lại của nàng sẽ có người che mưa chắn gió, đáng tiếc phu nhân Watson không thể khống chế người như vậy, Camille càng không đủ khả năng: "Hợp tác vui vẻ, Brande tiên sinh."

So với liên hôn, hắn càng thích hợp trở thành người hợp tác.

"Hợp tác vui vẻ." Hứa Nguyện cười nói, sau đó hạ khoé môi xuống, "Đối với chuyện tiểu thư Camille bị kinh sợ, tôi thật sự rất xin lỗi, tôi cũng không ăn chuột, chỉ là mèo của tôi vừa lúc bắt được một con đem tới, mới khiến tiểu thư Camille hiểu lầm."

"Kỳ thật nếu ngài nói chuyện hợp tác ngay từ đầu, tôi cũng sẽ từ bỏ liên hôn." Phu nhân Watson nói.

"Nếu không liên hôn, vậy tâm tư của nàng chưa từng đặt lên người tôi sẽ tốt cho tương lai và hôn nhân của nàng hơn." Hứa Nguyện cười nói.

Phu nhân Watson lập tức hiểu ý hắn, nếu Camille rơi vào bể tình, một hai phải gả cho hắn, mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối, mà hiện tại nàng không còn chút ảo tưởng nào đối với Brande tiên sinh, tuy rằng bị hoảng sợ, nhưng cũng là chuyện tốt.

"Chuyện hợp sẽ bàn bạc cụ thể sau, hôm nay ta đi về trước." Phu nhân Watson đứng dậy nói.

Lúc đầu nàng đến đây để chuẩn bị cho việc liên, còn chuyện hợp tác với người trước mặt, nàng cần phải tìm hiểu rõ ràng ích lợi bên trong.

"Được, ngài đi thong thả." Hứa Nguyện cũng đứng dậy, mở cửa phòng tiễn nàng, "Fabian, giúp tôi tiễn phu nhân Watson."

"Vânh, chủ nhân." Fabian gật đầu cung kính nói, "Phu nhân Watson, mời đi bên này."

Ông dẫn người rời đi, Hứa Nguyện chuyển mắt nhìn thanh niên đang chờ phía sau cánh cửa, đôi mắt lại nhiễm ý cười, nhưng phát hiện thanh niên bị thương thì nhíu mày: "Cậu bị thương?"

Steven ngước lên, khó nén kinh ngạc: "Sao anh biết?!"

Chuyện này không có ai nhìn ra được.

"Trạng thái của cậu không tốt lắm." Hứa Nguyện nhìn đôi môi hơi trắng bệch của cậu, hỏi "Bị thương chỗ nào?"

Lúc trước thanh niên đứng trên lầu hai đưa lưng về phía hắn, nên hắn không phát hiện trạng thái của cậu không đúng, giờ nhìn mới thấy, rõ ràng từng có dấu hiệu mất máu.

Steven nhìn vẻ quan tâm dịu dàng trong mắt hắn, cảm xúc cực nóng lại lần nữa nhảy lên trong lòng, kỳ thật cậu không thích bản thân ở thế yếu, cũng không thích người khác hỏi tới vết thương, nhưng Brande thì khác: "Không sao, đã băng bó rồi."

"Tôi có thể ngửi được mùi máu tươi từ trên người cậu." Hứa Nguyện nhìn thanh niên vẫn còn cứng miệng.

Steven nghe vậy thì sửng sốt một chút, lập tức nhướng mày cười nói: "Mũi anh nhạy không giống người chút nào, vậy anh tự ngửi xem nơi nào bị thương."

"Ngửi không rõ ràng như vậy." Hứa Nguyện giữ chặt hai vai cậu, "Nếu cậu không muốn nói, vậy cởi hết quần áo ra."

Steven đang định cười nhạo hắn là một con mèo yêu có khứu giác không tốt, nghe vậy thì khựng lại tại chỗ, vừa khó hiểu vừa khiếp sợ nhìn người trước mặt: "Anh nói cái gì?!"

"Tôi nói......" Hứa Nguyện nhìn thanh niên trừng lớn mắt cùng với hai gò má bỗng đỏ ửng, tạm dừng một lát, cảm thấy rất mới lạ, "Thẹn thùng?"

Hắn không ngờ Steven cũng biết thẹn thùng.

"Buồn cười, sao có thể?" Steven không cho phép từ này đội lên đầu cậu, nhếch cằm nói, "Đều là đàn ông, có gì thẹn thùng?"

Giọng điệu không chút để ý, nhưng hai gò má vẫn đỏ hồng, hoàn toàn không để lại mặt mũi cho chủ nhân.

"Ừm, vậy cởi hết đi." Hứa Nguyện gật đầu nói, đúng như dự đoán nhìn thanh niên cứng đờ cả người.

Steven nhìn vẻ trêu tức trên mặt hắn, khoanh tay lại, mu bàn tay chạm vào gương mặt nóng như lửa của mình: "Sao tôi phải nghe lời anh?"

"Cậu không chữa thương cho tốt, lần sau ra ngoài sẽ càng lâu hơn." Hứa Nguyện bất đắc dĩ nói, "Để lại bệnh kín, thậm chí có thể ảnh hưởng đến thân thủ của cậu, nghe lời."

Steven mím môi, lòng tự trọng kiêu ngạo gì đó đều sụp đổ sạch sẽ, chỉ để lại trái tim nóng rực đang nhảy lên, giống như muốn nuốt chửng cậu.

Tên này thật sự rất biết nắn bóp cậu.

"Vết thương ở trên vai và eo bụng, nhưng thật sự đã băng bó rồi." Steven đuổi theo hắn nói.

Cậu sẽ không làm căng vấn đề bị thương hay không này.

"Hôm nay băng bó?" Hứa Nguyện hỏi.

Steven có chút khó hiểu: "Đương nhiên không phải."

"Miệng vết thương phải thay thuốc mỗi ngày." Hứa Nguyện mở cửa phòng, chừa một lối vào, "Đề phòng nhiễm trùng."

Steven lại nghe được một từ mới từ trong miệng hắn, cậu thở dài một hơi bước vào phòng dưới tầm mắt của đối phương: "Dã ngoại không thể kỹ càng được."

"Tôi biết." Hứa Nguyện cũng không cưỡng cầu, nhà thám hiểm có cách sinh tồn của mình, thế giới này có rất nhiều điều kiện không thể có được, thậm chí có quan niệm sau lầm như một ít chứng bệnh phải thông qua cách rút sạch máu trong cơ thể để chữa khỏi.

Hắn không thể xen vào cách làm của Steven, bởi vì thanh niên vẫn luôn như vậy, hắn chỉ lo được chuyện lúc này.

Hứa Nguyện thấy người đi vào thì đóng cửa lại, một tiếng cùm cụp vang lên, lại khiến Steven không tự giác nuốt nước miếng, cậu nhẹ nhàng ngó qua người đang mở tủ lấy một rương gỗ khá lớn, tự sa ngã cởi kiếm xuống đặt qua một bên, lại cởi áo choàng xuống, tiếp theo là áo giáp da bị mài mòn nghiêm trọng, cuối cùng là chiếc áo tunic bị rách mấy lỗ.

Cậu nên tĩnh dưỡng hai ngày rồi hãy qua đây, vậy thì sẽ không bị Brande nhìn đến bộ dạng chật vật này.

Steven cởi đai lưng, lại nghe được tiếng mở cửa và giọng nói dịu dàng của Brande: "Cindy, phiền cô đi lấy một chậu nước ấm lại đây."

"Vâng, chủ nhân." Tiếng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ truyền đến, Steven dừng động tác chuyển mắt, lại chỉ thấy bóng lưng che kín cửa.

Cậu còn chưa cởi tunic đâu.

Thiếu nữ rời đi, Hứa Nguyện đóng cửa lại xoay người vừa vặn nhìn thấy thanh niên hơi thu tầm mắt, nghe cậu thản nhiên trêu chọc: "Người ái mộ Brande tiên sinh không ít."

"Người ái mộ?" Hứa Nguyện cảm thấy lời cậu nói mang theo trách móc rất nặng, "Cậu nói Cindy sao?"

"Ánh mắt nàng nhìn anh rất ngưỡng mộ." Steven không hiểu được tâm tình lúc này của mình, tuy rằng lúc trước Daisy thích Brande là bởi vì nàng tự mình chìm đắm, nhưng tên này đối với ai cũng dịu dàng chính là vấn đề.

"Cindy chỉ là một cô nhóc nhiệt tình với cuộc sống mà thôi." Hứa Nguyện đặt hòm thuốc lên mép giường, thấy thanh niên không đồng ý nhìn mình thì cười nói, "Nàng là hầu gái mới thuê vì chuyện phu nhân Watson muốn tới thăm hỏi, rất nhiệt tình, học cũng rất nhanh, cậu phải cởi cả áo trên."

Hắn đột nhiên chuyển đề tài, Steven lúc này mới chú ý mình đã quên cởi áo trong, nhìn người đàn ông đang lấy đồ vật từ trong rương ra, bỗng hơi xấu hổ cởi bỏ áo tunic và áo sơ mi có vết má khô cạn.

"Ngồi đi."

Hứa Nguyện phát hiện quần áo được đặt cạnh nhau thì nói một tiếng, thấy thanh niên ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt dừng trên cơ thể thon dài trắng nõn của thanh niên, chợt khựng tay lại.

Steven lớn lên rất xinh đẹp, cho dù cậu mang theo một thân bụi bẩn mệt mỏi, cũng rất hiên ngang, nhìn bên ngoài tứ chi thon dài, vì trải qua nhiều ngày ở dã ngoại mà gầy một ít.

Nhưng sau khi cởi áo thì hoàn toàn khác biệt, làn da trắng đến lóa mắt, da thịt láng mịn tinh tế, cơ bắp thon thả đủ lực và xương quai xanh lộ rõ, cậu ngồi xuống hơi nghiêng đầu đi, dường như cũng không quen lộ cơ thể với người khác, nên trong đôi mắt xanh biếc hiện lên hơi nước run rẩy.

Cảnh tượng này vốn rất xinh đẹp, chỉ là vết thương rậm rạp trên cơ thể cậu lại phá hủy mỹ cảm.

Cánh tay, eo bụng, ngực...... Một số là vết kiếm, một số là vết cào, sẹo đã bóc ra, lưu lại dấu vết nhạt nhẽo, nhưng kích thước và vị trí đã nói lên lúc trước nó nghiêm trọng cỡ nào.

Mà hiện tại trên eo bụng và cánh tay bị băng bó đã thấm ra vết máu, vốn nên rất đau, nhưng thanh niên lại không hề để ý.

Một thân thủ tốt cần phải lăn lê bò lết, vật lộn với người khác, ra ngoài mạo hiểm đều có nguy cơ bị thương, thiên phú dĩ nhiên là có, nhưng nỗ lực không ngừng phía sau cũng không thể bỏ qua.

"Cho nên anh rất thưởng thức nàng?" Steven có thể cảm nhận được ánh mắt đối phương dừng trên người mình, lại rất khó nói ra tâm tình lúc này, thấp thỏm, nóng rực, buồn bực đan xen một chỗ, làm cậu không thể không tìm kiếm một đề tài nói chuyện.

"Ừm, rất thưởng thức." Hứa Nguyện vừa dứt lời thì nghe bên ngoài vang lên tiếng gọi vui sướng.

"Chủ nhân, nước ấm đã đến!"

"Chờ một lát." Hứa Nguyện thả dồ trong tay xuống đứng dậy, mở cửa thấy thiếu nữ đang dùng khay bê hai chậu nước ấm, "Đưa cho tôi là được."

"Vâng, chủ nhân." Thiếu nữ cũng không ghé mắt nhìn vào, chỉ cẩn thận đưa khay cho hắn, nhìn hắn vững vàng cầm lấy mới thu tay lại ngửa đầu cười nói, "Chủ nhân, một chậu là vừa nước nóng vừa mới nấu, một chậu nước đã đun sôi để nguội."

"Cảm ơn, làm phiền lấy thêm một bộ quần áo sạch sẽ lại đây, đặt ngoài cửa là được." Hứa Nguyện cười nói.

"Vâng, chủ nhân." Thiếu nữ hơi khom người, xoay người nhẹ nhàng bước đi.

Hứa Nguyện bưng khay vào phòng, đặt ở một bên bàn, cầm lấy vải sạch trên khay nhúng vào chậu nước ấm, sau đó lại bỏ vào chậu nước lạnh rửa sạch vắt khô.

Steven nhìn hai chậu nước, cười khẽ mở: "Đúng là một cô bé thông minh tinh tế."

Brande cũng không dặn dò nhiều, nàng lại có thể làm chu đáo như vậy.

"Tôi cũng thấy vậy." Hứa Nguyện xoay người ngồi bên cạnh thanh niên, mở lớp băng bó mà cậu tùy tiện quấn lên, chùi rửa bụi đất và vết máu dính cạnh miệng vết thương.

"Nếu chỉ là thưởng thức, đừng quá dịu dàng với nàng." Cánh tay Steven run lên vì đau đớn, nhưng hơi thở chỉ nặng nề hơn một chút.

"Quá dịu dàng?" Hứa Nguyện lau sạch bụi bẩn quanh vết thương, lấy một bình gốm sứ từ trong hòm thuốc ra, nhổ nút lọ đổ chất lỏng lên bông trắng rồi đè lên miệng vết thương đã được rửa sạch, "Tôi đối với nàng không có bất kỳ hành động vượt rào nào."

Chất lỏng kia chạm đến miệng vết thương, mang đến một chút lạnh lẽo đau đớn, làm Steven nhíu mày, hút một ngụm khí lạnh nói: "Đây là cái gì?"

"Rửa sạch vết thương." Hứa Nguyện nhìn thanh niên cau mày, dùng nước thuốc lau đi lau lại mấy lần rồi nói, "Có hơi đau, cậu nhịn một chút."

Steven nắm chặt tay, nhưng cảm giác đau đớn cảm vẫn cứ ập đến, cậu nhìn về phía người đàn ông đang rũ mắt bên cạnh: "Anh xác định thứ này hiệu quả sao?"

"Đương nhiên, tôi là người dịu dàng như vậy, sao có thể đem thuốc không rõ nguồn gốc chà lên vết thương của bạn mình được." Hứa Nguyện đóng nút thả bình gốm về chỗ cũ, lại lấy ra một cái chai khác, cười nói.

Đuôi mắt Steven khẽ giật giật, cảm thấy tên này đang ám chỉ gì đó.

Hứa Nguyện ngước nhìn thanh niên đang hậm hực trước mặt, cười khẽ: "Tôi biết, cậu hy vọng tôi đừng trêu chọc nàng, để tránh không được đáp lại, thì sẽ làm nàng đau lòng."

Steven đối diện với ánh mắt dịu dàng của hắn, ngón tay khẽ nhúc nhích, cậu cảm thấy ý của mình hẳn là thế này, nếu Brande không quá dịu dàng với mọi người, sẽ không có nhiều người giãy giụa trong đó giống như Daisy, nhưng lại cảm thấy ý của mình không phải như này.

"Steven cũng là một người rất dịu dàng." Hứa Nguyện cười nói, "Nhưng cậu yên tâm đi, Cindy rất thông minh và nhiệt tình, tôi định đưa nàng cho Fabian dạy dỗ một thời gian, chờ nàng học xong những từ ngữ đơn giản và phân biệt hàng hóa, sẽ phái nàng đến cửa hàng của thành trì bên cạnh."

Steven thở dài trong lòng, cảm thấy mình cũng không dịu dàng, bởi vì cậu đã đổ mọi lỗi sai lên đầu Brande, ánh mắt cậu nhẹ vòng qua: "Thật ra đây cũng không phải lỗi của anh."

Brande vốn dĩ không làm sai chuyện gì, sao có thể bởi vì hắn quá dịu dàng mà trách móc hắn.

"Tôi vốn dĩ đâu làm chuyện gì sai." Hứa Nguyện rắc thuốc bột lên vết thương, sau đó dùng vải sạch quấn lại, nâng cánh tay của thanh niên lên để băng bó, "Cũng đâu thể tự nhốt mình lại, từ chối tiếp xúc với khác phái, chuyện này cậu phải đồng cảm với tôi chứ?"

Nơi hắn đụng như bị lửa thiêu, đốt trụi tâm trí của Steven trong giây lát, vậy nên cậu không kịp phản ứng lại đối phương nói gì: "Cái gì?"

Hứa Nguyện hơi trầm ngâm, cột dây băng lại rồi đứng dậy, khom lưng tới gần thanh niên, mở vải quấn quanh eo bụng ra, nhìn miệng vết thương không quá sâu thì thả lỏng một hơi: "Giống như cậu đối với Fanny vậy, cậu chỉ là muốn đến quán Benson ăn cơm mà thôi, chưa bao giờ muốn trêu chọc nàng."

Nhưng vẻ ngoài xuất sắc và tính cách của cậu vẫn cứ hấp dẫn khác phái, không phải lỗi của thanh niên, cậu không có cố tình tỏ ra ám muội, cũng không phải người thích cậu sai, thích người xinh đẹp ưu tú là thiên tính của nhân loại.

Nhưng tình yêu là chuyện của cả hai người, yêu đơn phương thường cầu mà không được, rất dễ dàng bị tổn thương, mà người được yêu vì không muốn đối phương đau lòng, từ chối dứt khoát mới là lựa chọn sáng suốt nhất, bất kỳ hy vọng nào cũng chỉ kéo dài đau khổ của đối phương.

Cho nên thanh niên không hề đáp lại hảo ý của Fanny.

Brande khom lưng rất gần, thân thể cao lớn mang đến cảm giác xâm lược bao phủ, làm Steven theo bản năng đề phòng, không tự giác ngừng thở, cậu nhẹ nhàng dời mắt cảm nhận đau đớn bên hông, suy nghĩ trở về lần đầu tiên gặp nhau: "Lúc ấy anh đang quan sát tôi?"

Cậu nhớ ngày đó mình chỉ bình thường đến đó ăn uống, sở dĩ có ấn tượng sâu là bởi nhận được hai tin tức không tồi, một cái bảo tàng trong rừng của mụ phù thủy, một cái chính là trên người Brande có không ít tiền, tuy rằng sau đó cậu phát hiện toàn là tiền đồng.

Nhưng cậu cũng nhớ ngày đó cậu từ chối Fanny là trước khi để ý đến người này.

Cậu từ chối không gay gắt, chỉ hy vọng đối phương có thể biết khó mà lui, đương nhiên, cũng bao gồm nguyên nhân không hy vọng bị Benson quăng ra ngoài, lúc ấy người này đã nhìn thấu cậu.

Đúng rồi, lúc ở gác mái cậu còn vì thế mà sợ hãi và tức giận.

"Không phải cố ý quan sát." Hứa Nguyện đứng dậy, bỏ lớp băng bó cũ qua một bên, lại thấm ướt khối vải trắng, "Chỉ là cảm thấy cảnh đẹp ý vui."

Khi đó hắn đi qua thành thị hỗn loạn, thấy đầm lầy và rác rưởi khắp nơi, lại đi vào quán rượu ồn ào, màu xám và màu sợi đay đan chéo mùi rượu, tuy rằng những chuyện đó không đủ làm tâm trạng hắn trở nên buồn bực, nhưng sự xuất hiện của thanh niên vẫn cứ như ánh sáng trong đêm tối, rực rỡ bắt mắt.

Steven hơi giật mình, nhìn người đang khom lưng vắt vải ướt, bàn tay hơi nắm lại, có vô số người khen vẻ ngoài của cậu, khen cậu được những cô gái trẻ và phu nhân ưu ái, khen cậu không chỉ được vẻ bề ngoài như bình hoa chạm trổ tinh mỹ, nhưng chỉ có lời khen của người trước mặt khiến cậu sung sướng và nôn nóng, cậu thở nặng nề, nhìn cặp mắt kim sắc kia thì có chút không cam lòng yếu thế: "Anh cũng cảnh đẹp ý vui."

Lời nói vừa ra khỏi miệng, đôi mắt kim sắc kia lại nhiễm ý cười, động tác trên tay không ngừng, chỉ ngước mắt nhìn cậu một cái: "Sao tôi nhớ rõ lần đầu gặp nhau cậu chỉ nhớ thương tiền của tôi."

Steven im lặng, có chút chột dạ rồi lại cảm thấy không có gì phải khẩn trương, nói: "Tôi cũng đâu định cướp, chỉ là muốn biết rõ nguồn gốc của nó thôi."

Cậu đã biết lai lịch những đồng vàng đầu tiên của Brande, nhưng cũng không biết những tiền đồng đó tới từ đâu, một túi tràn đầy tiền đồng như vậy......

"Đổi đồng bạc, nhìn có vẻ rất nhiều." Trong mắt Hứa Nguyện xẹt qua chút suy nghĩ, nói ra đáp án.

Tiền đồng lấy từ bảo tàng trong rừng rậm, nhưng địa phương nguy hiểm này tốt nhất là không cần đặt chân đến.

"Có vẻ rất nhiều......" Steven trầm ngâm, ngước nhìn hắn, có lẽ đã hiểu ra Brande đã lừa Gru như thế nào.

Còn vì sao trong giày cũng nhét tiền, một quả đồng bạc có thể đổi thành 400 tiền đồng, nhưng hai trăm tiền đồng không thể đổi thành nửa đồng bạc.

"Ui......" Steven giật mình vì miệng vết thương đau đớn, vừa thốt lên thì đã im bặt vì Brande đã cúi người vòng tay qua éo cậu.

Vải đay vòng qua eo bụng, cũng không chạm vào cơ thể, nhưng cũng giống như cái đêm hai người uống rượu, nhiệt độ từ trên người này hắn luôn nóng bỏng ấm áp.

Hắn chỉ vòng qua trong chớp mắt đã lùi về, ngón tay thắt nút băng vải trên eo, mà miệng vết thương đã không còn đau đến nỗi cậu phải cắn răng nhẫn nhịn nữa.

"Xong rồi." Hứa Nguyện thử độ căng chặt của rồi đứng dậy nói, "Cảm thấy được không?"

Steven hoàn hồn, rũ mắt sờ soạng lớp băng bó chỉnh tề trên eo, đứng dậy cũng không đau đớn như dự kiến: " Thuốc rất hiệu quả."

"Thuốc trị ngoại thương." Hứa Nguyện rửa sạch tay, thu dọn lọ chai vào trong hòm thuốc, sau đó nhét một lọ cho cậu, "Người biết phân biệt dược liệu không nhiều lắm, muốn bán ra vẫn phải chờ một thời gian, lọ này cậu cầm trước đi."

"Bao nhiêu đồng vàng?" Steven nhìn lọ sứ nhỏ trước mặt hỏi.

Tuy ở dã ngoại cũng có thể tìm được thảo dược cầm máu, nhưng không phải lúc nào cũng có, hơn nữa một khi không giữ tốt, dược tính sẽ xói mòn, mất đi tác dụng, mà lọ dược này thì khác, nó có thể mang theo bên mình, một khi tung ra thị trường, chắc chắn sẽ bị đoạt như điên.

"Cho cậu." Hứa Nguyện khép hòm thuốc lại nói, "Nhớ mỗi ngày đổi một lần."

Steven hơi mím môi, cuối cùng cười nói: "Vậy cảm ơn."

Cậu quả thật rất cần loại dược này.

"Lần này ra ngoài gặp cướp sao?" Hứa Nguyện xoay người, mở cửa lấy khay quần áo sạch bên ngoài vào, "Mặc cái này đi."

Quần áo thanh niên không chỉ có dính máu, áo tunic cũng đầy vết rách, hơn ba mươi ngày, nhất định đã gặp được thứ gì đó mới khiến cậu gầy nhanh như vậy.

"À." Steven lên tiếng, chỉ lấy áo sơmi tròng lên người, "Có lẽ nhìn tôi khá giống dê béo, nên bị hải tặc theo dõi."

Cậu mua quá nhiều đồ, trả toàn là đồng vàng, cho dù có cảnh giác, nhưng không thể bảo đảm đối tượng giao dịch không phải trộm cướp.

Mà đám người cậu gặp phải lại là hải tặc, bọn họ không chỉ gây án trên biển, trên đất liền cũng rất hung hãn, cậu mang theo đồ vật bị đám người kia vây bắt chặn đường một thời gian.

"Bọn họ biết lai lịch của cậu không?" Hứa Nguyện có thể hình dung được hung hiểm khi đó, nhưng hắn lại không thể giúp được gì.

"Có lẽ biết, nên bọn họ mới đuổi theo cả một đường." Steven đi ra ngoài đều che giấu lai lịch, nhưng người thành Tanzan đi hải cảng không chỉ có cậu, mà vẻ ngoài của cậu lại dễ nhận biết, nhận ra lai lịch của cậu cũng không kỳ quái.

"Vậy cậu thoát thân như thế nào?" Hứa Nguyện đặt hòm thuốc vào tủ, nhìn cậu mặc áo tunic cũ và áo giáp da cũng không mở miệng ngăn lại.

Ngón tay đang cột áo giáp của Steven tạm dừng, sau đó không chút để ý nói: "Đương nhiên giết sạch."

Trong thành Tanzan cậu sẽ không dễ dàng ra tay, nhưng không có nghĩa là ở bên ngoài cũng không, giữa sự sống và cái chết, không phải ngươi chết, thì là ta chết.

Trên tay cậu dính đầy máu tanh, tuy rằng cậu không cho rằng mình làm sai, nhưng cậu tuyệt đối không phải người dịu dàng gì đó trong miệng Brande.

Cột xong dây lưng, Steven cầm kiếm treo bên hông, sau đó nhìn người đang đứng yên một bên chờ, đôi mắt kia dịu dàng trước sau như một, làm cả người cậu như trần trụi không chút bí mật nào.

Thần kinh cậu căng chặt, trái tim nóng rực, sau lưng chảy ra một lớp mồ hôi, như đang chờ đợi hắn tuyên án.

"Đừng quá khắc nghiệt với bản thân." Người kia mỉm cười, sau đó thu hồi tầm mắt, "Muốn ăn gì?"

Hắn nhẹ nhàng bâng quơ đẩy chuyện này đi, trái tim đang treo cao của Steven chậm rãi hạ xuống: "Gì cũng được."

"Vậy ăn chút đồ bổ máu đi." Hứa Nguyện bưng khay mở cửa phòng cười nói.

"A?" Steven đuổi theo hắn, lại nghe được một từ mới lạ, "Bổ như thế nào?"

"Ăn gì bổ nấy." Hứa Nguyện ngoái đầu nhìn lại, "Túi của cậu đâu?"

Steven dừng bước, trực tiếp xoay người nói: "Bỏ trong phòng."

Cậu thế mà lại quên túi trong phòng, tuy rằng đây là lâu đài của Brande, nhưng nếu hàng hóa thất thoát thì sẽ khiến cậu hối hận cả đời.

Nhưng sự thật chứng minh lâu đài Brande khá an toàn, túi của Steven đặt như thế nào thì vẫn giữ nguyên thế ấy, không thiếu gì cả.

Chỉ là sau một lúc chờ đợi, cậu nhìn tô sứ Brande đặt trước mặt, im lặng hồi lâu mới nói: "Đây là cái gì?"

"Canh giò heo huyết vịt cẩu kỷ." Hứa Nguyện cười nói.

Trước nay chưa từng ăn qua thứ này, Steven hơi ngửa ra sau, nhìn người đối diện: "Giò heo?"

Ăn gì bổ nấy?!

"Ừm, rất bổ dưỡng." Hứa Nguyện cười, "Nếm thử đi, hương vị không tệ."

Lần đầu tiên Steven cảm nhận được cảm giác nghiến răng nghiến lợi của Moreton.

*****

(*) Giò heo hầm kỷ tử:

chapter content

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.