Yêu Đương Cùng Người Lạ

Chương 19: Thà chết nơi đây



Tôi chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc sau nghe tiếng Dương Nghị bên cạnh: “Có thấy gì đâu, rõ ràng là ở đây không có gió.”

Tôi mở mắt, mỉm cười với Liêu câm đứng bên cạnh. Thực ra thì tôi chẳng cảm thấy gì cả. nếu coi trên phim thì nhân vật chính sẽ cảm thấy gió lốc thổi qua, mọi cơn gió như xoay quanh chúng tôi. Nhưng trên thực thế, nếu như không cảm nhận được, thì tức là không cảm nhận được, chẳng thấy gì.

Hắn thở dài, nhìn quanh rồi lấy ra một cuốn sổ nhỏ, một cây bút, vẽ vài vòng tròn. Tôi nhìn qua, thứ hắn vẽ, tôi hiểu, đó là các vòng tròn trong kỳ môn độn giáp. Tôi đã đọc ở trong sách của ông cố, nhưng trong sách hầu hết các thứ liên quan đến kỳ môn độn giáp đều được vẽ thành 9 hình vuông, hình tròn như này thường được sử dụng từ rất lâu rồi, không được sử dụng rộng rãi nữa.

Hình vuông: https://p5.itc.cn/q_70/images01/20211117/a8342281ef2b45e08667b3c97723f58...

Hình tròn: https://p1-tt.byteimg.com/origin/pgc-image/204830be3d634bb7bafdc58c3bd4a...

Trong sách của ông cố có một bức tranh, Kỳ Môn Độn Giáp Cổ là một hình tròn, gồm nhiều vòng tròn đồng tâm, bên trên có thiên can địa chi, cửu tinh bát môn có thể xoay tròn tạo thành một trận pháp Kỳ Môn Độn Giáp. Có vẻ như hắn vẽ một thứ tương tự như vậy.

"Vô Kỵ sinh Thái Cực, Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái, Bát Quái định Càn Khôn.” Hắn lẩm bẩm trong miệng, chỉ bằng vài nét bút, hắn đã vẽ xong vòng tròn của Kỳ Môn Độn Giáp.

Kế tiếp, hắn xoay cung vị Không Vong về hướng đám bù nhìn, và theo đó, phần Nhập Mộ ở ngay chỗ đối diện căn nhà bị sập.

"Đúng rồi!" Tôi ngạc nhiên. Tôi đã lật qua lật lại bức ảnh để đối chiếu với kỳ môn độn giáp, giờ hắn vẽ ra tôi lại thấy dễ hiểu vô cùng.

(Mèo: Đoạn này đọc xong mèo cũng loạn lắm, đi dò lại cái hình Kỳ Môn Độn Giáp mà muốn “lòi” con mắt luôn, không thấy Nhập Mộ nó nằm nơi nao =)))) thôi, kệ, chấp nhận đi vậy, không nên học nhiều quá, vì không có ai dạy, học bậy học bạ là tẩu hỏa nhập ma á!)



“Cô tìm được Sinh Môn không?”

“Đằng kia!” Tôi chỉ vào bản vẽ trong tay hắn, Sinh môn hẳn là ở phía bên kia của làng, là khu vực mà chúng tôi chưa từng đi về phía đó trước đây. Hắn cất giấy bút rồi đột nhiên vòng tay qua eo tôi, cùng tôi nhảy xuống khỏi xà nhà. Tốc độ này quá nhanh, nhanh tới mức tôi chưa kịp phản ứng, còn chưa kịp hét lên thì đã chân đã đặt xuống đất.

Tôi ngạc nhiên nhìn quanh, “Chẳng lẽ là nó sụp xuống à?” Tôi ngước mắt nhìn hắn, và lại bị bất ngờ. Hắn cũng đang nhìn tôi, vẻ mặt vẫn vô cảm như vậy nhưng đã không còn cảm giác lạnh lùng như lúc đầu, tuy hắn không cười, nhưng lại có chút cảm giác ấm áp.

Bên kia, Lan Tuyết cười nói: “Phúc, được trai đẹp ôm thấy sao? Tao không có được đãi ngộ như vậy đó.”

Dương Nghị quay sang: “Tôi ôm cậu nhé?”

“Quên đi, ôm làm gì? Thà chết còn hơn.” Nói rồi hai người cũng lần mò đi xuống. Lúc phải ngồi xuống để bám vào xà nhà để đi xuống. Nếu không có Liêu câm ôm thì chắc tôi cũng lọ mọ đi xuống giống tụi nó.

Dương Nghị đang gào lên ở bên kia, hắn vừa bị một cái đinh cào vào tay chảy máu, Lan Tuyết thì nhìn hắn và cười hắn da thịt non nớt.

Xuống tới nơi, Dương Nghị bắt tôi đổ nước rửa vết thương trên tay hắn và nói: “Chu Lan Tuyết, những người đẹp trai giống tôi hiện giờ rất nổi đó, còn kiểu như hắn hả, lỗi thời rồi!”

Lan Tuyết không tha cho hắn: “Bây giờ là thời của các oppa chân dài, còn cậu, chân không dài nha! Chân của hắn mới dài nha!”

“Thôi đi, loại như hắn sao? Mười năm trước thì được, chứ giờ là thời đại của tiểu thịt tươi giống tôi nha!”

“Cậu sao? Tiểu thịt tươi sao? Lại còn đáng yêu sao?” Lan Tuyết lắc đầu! Hắn thì đang bị tôi túm tay để băng bó nên không động đậy được, chỉ có thể la hét om trời.

“Đừng có sủa lên giống lừa nhu thế.” Lan Tuyết nói, chọc chọc vào tay hắn. “Cậu không biết mình sau này sẽ thành một con vượn lập trình sao? Mà tôi cảm thấy là, vượn thì có gì mà đáng yêu chứ?”

“Được rồi!” Tôi băng xong cho hắn, “Hai đứa mày đừng cãi nhau nữa. Đi thôii! Lần này mình nhất định có thể ra ngoài được.”

Tôi quay lại nhìn Liêu câm, hắn vẫn im lặng, đứng nhìn chúng tôi, nhưng dường như hắn đang tập trung nhìn vào một mục tiêu, là vết máu chảy ra từ bàn tay của Dương Nghị.



Ban nãy tôi dùng nước rửa vết thương cho hắn, đổ khá ít nước để làm sạch cát rtên vết thương, vậy mà giờ vết máu đó nhỏ xuống đất thành hai vết mau to bằng lòng bàn tay. Vô lý thật, vết thương trên tay Dương Nghị chỉ là vết xước, chỉ có tầm hai ba giọt máu, sao lại có thể thế được.

“Đi thôi!” Liêu câm cuối cùng cũng lên tiếng, xoay người rời đi, dẫn theo bọn tôi đi về hướng Sinh môn. Biểu cảm trên mặt hắn lại quay về chế độ lạnh lùng ban đầu, cả người như toát ra hơi lạnh đóng băng mọi thứ xung quanh.

Bốn người bước đi trên con đường đá, Liêu câm đi đằng trước, rồi tới Dương nghị, Lan Tuyết và tôi đi sau cùng, có lẽ nó cố tình đi chậm lại để nói chuyện với tôi.

Lan Tuyết nắm tay tôi, ghé sát vào tai tôi thầm thì “Người đàn ông đó có tin được không?”

“Được người nhà họ Liêu, tao nghe nói nhà họ Liêu rất lợi hại.”

“Bất ngờ đó, giờ mày biết cả mấy cái này nữa à?”

“Tao chỉ đọc vài cuốn sách cũ thôi, chứ chẳng biết cái gì đâu.”

“Phúc,” Lan Tuyết nói nhỏ hơn, “Hình như sắc mặt hắn thay đổi gì đó, mày thấy không? Ban đầu không có, nhưng giờ nhìn mặt rất nặng nề, giống như đang cố giấu mình cái gì đó, tao đang nghĩ mình có nên đi theo nữa không.”

“Không sao đâu, hắn cũng cần ra ngoài mà!”

“Hắn có ra hay không chúng ta đâu có biết. Mày nghĩ coi, lúc mình gặp hắn đã ở đây, không chừng đã sống ở đây lâu, chẳng lẽ vì gặp chúng ta mà muốn ra ngoài sao? Hay căn bản hắn không có ý định dẫn chúng ta ra ngoài? Liêu gia nhà hắn có thể lợi hại đó, nhưng cũng có thể sẽ có phản đồ cùng tiểu nhân, lỡ như là hắn thì sao?"

Tôi cau mày, Lan Tuyết có lý, sự thay đổi trên khuôn mặt hắn vừa rồi rất rõ ràng.

Tôi chạy theo, đi bên cạnh Liêu câm, đang định nói chuyện với hắn thì nghe tiếng Dương Nghị sau lưng: “Theo tôi thấy, mấy người già đó không phải là chúng ta đâu, chỉ giống thôi. Nghĩ coi, làm sao mà tôi có thể sống ở một ngôi làng không có internet chứ? Nếu bắt tôi sống ở đây thì tôi thà treo cổ tự tử, chết sớm siêu sinh sớm đầu thai sớm.”

(Mèo: Vầng, và lại là bốn người cùng bước đi. Ninh Ninh đâu rồi??! Với cả, Dương Dương cục cưng à, treo cổ tự tử không có đi đầu thai liền được đâu cưng ơi!)



Liêu Câm nãy giờ vẫn im lặng, thấp giọng nói: "Chết ở chỗ này, cũng không ra được."

Lan Tuyết cũng đi tới bên cạnh Dương Nghị: “Đừng nói mấy thứu như uvậy, dù sao thì chúng ta cũng có thể ra ngoài mà, Phúc, mày nói đúng.”

“Ừ.” Tôi đáp. Tôi liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông bên cạnh mình. Tôi không biết phải nói thế nào, nếu giờ mà hỏi thì sẽ giống như bạn không tin tưởng người ta vậy.

Đi một lúc, chúng tôi tới một con hẻm với nhiều khúc ngoặt. Tường hai bên sát nhau hơn, thậm chí có những chỗ có rãnh nước khiến hai người không thể đi sóng vai với nhau. Cứ thế, chúng tôi thành ra đi với nhau thành một hàng dọc, tôi ở ngay sau Liêu câm.

Tôi không biết chúng tôi đã đi bao xa, đi bao lâu, lúc bắt đầu chúng tôi có thể thoải mái nói cười, nhưng dần chúng tôi im lặng, cúi đầu bước đi đầy ủ rũ.

Bầu trời vẫn u ám khiến cho tâm trạng chúng tôi càng phiền muộn. Thời gian ở đây nh ngừng trôi, dần dà tôi cảm thấy chóng mặt, xung quanh chỉ toàn là đá phiến, gạch lam, tường, đá phiến, gạch lam, tường. Cũng không biết Liêu câm làm sao để cảm nhận và nhớ được phương hướng nữa, tôi đi một lúc đã trở nên hoa mắt, và có cảm giác như chúng tôi đã đi được khoảng cách gấp hai ba vòng cái thôn này.

Tôi đang ngây ngất bước đi thì đột nhiên Dương Nghị hét to, vừa quay đầu lại tôi thấy hắn đang sững người chỉ vào một cửa sổ nhỏ bên trái, hét bằng cả sức lực của mình.

“Mày làm sao thế hả Dương Nghị? Mày làm sao vậy? Dương Nghị!” Tôi hoảng sợ lớn tiếng nói.

Vài giây sau, Lan Tuyết túm lấy, rồi tát mạnh vào mặt hắn, cái tát khiến Dương Nghị im miệng, hắn nhìn chúng tôi, tay vẫn chỉ vào cửa sổ bên kia, nói: “Tôi! Tôi! Tôi ở trong đó! Treo cổ!”

Nói rồi hắn đột nhiên chạy về phía trước, thậm chí đẩy tôi ra, xô Liêu câm qua một bên.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.