Tần Tiểu Tuyền và Ngô Sỹ Dương dù là bạn cùng lớp, nhưng đến năm thứ hai đại học mới biết nhau.
Ở trong khoa pháp luật rộng lớn có đến mấy trăm người này, nếu như không phải có duyên phận đặc biệt, bình thường đi tới đi lui chỉ là đi học, muốn biết bạn cùng lớp cũng không dễ dàng.
Ngô Sỹ Dương vừa vào đại học liền tham gia vào đội bóng chày --- anh từ khi còn bé đã thích đánh bóng chày, còn một lần không muốn tiếp tục đọc sách, chỉ muốn đi rong ruổi, nhưng cuối cùng vẫn là khuất phục yêu cầu của cha mẹ, thi đỗ nơi mà người ta gọi là trường đại học số một.
Tần Tiểu Tuyền lại khác, cô xuất thân từ gia đình không có bố, bố cô qua đời từ rất sớm, cô cùng mẹ sống dựa vào nhau.
Cô rất nghiêm túc, biết cơ hội duy nhất để vươn lên chính là đi học. Mỗi ngày, cô trừ bỏ đến trường đi học, chính là đi làm thêm, hi vọng duy trì cuộc sống cần thiết của mình, cố gắng giảm nhẹ gánh nặng cho mẹ.
Nói thật, hai người như vậy làm sao có thể sẽ chạm mặt?
Ngô Sỹ Dương một tuần bảy ngày, thời gian lên lớp rất ít, phần lớn đều đợi ở trường luyện tập cùng đội; mà Tần Tiểu Tuyền mỗi ngày đều lên lớp, cho dù giáo sư cho nghỉ, cô cũng sẽ đến thư viện đọc sách, tóm lại cô tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian.
Nhìn như vậy, thời điểm bọn họ có thể gặp mặt, có lẽ cũng chỉ có ở đội bóng chày.
Một năm kia nghỉ hè vừa kết thúc, bọn họ cũng lên năm hai.
Ngô Sỹ Dương thành đội trưởng đội bóng chày, từ khi bắt đầu nghỉ hè, bọn họ liền dời địa điểm luyện tập, đi rất nhiều nơi, rất vất vả, chạy đôn chạy đáo cũng rất phiền toái, nhưng đây còn không phải điều phiền toái nhất.......
Buổi sáng hôm đó, khai giảng ngày đầu tiên, đội bóng chày đang tiến hành luyện tập. Ngô Sỹ Dương lên làm đội trưởng, thật là uy phong, dẫn dắt bạn học và học đệ cùng nhau vất vả luyện tập.
Anh lớn giọng, đứng trên sân tập của cả đội, hét lớn "Nhanh lên một chút, trước tiên chạy mười vòng quanh bãi tập, chạy xong về bắt đầu luyện tập ném bóng."
Yêu thích vận động nên Ngô Sỹ Dương so với bạn học cùng tuổi cao hơn một chút, trên khuôn mặt ngăm đen có một đôi mày rậm thường hay cau lại, thoạt nhìn rất hung dữ; hơn nữa âm thanh cổ họng rất lớn, anh ta đột nhiên gào thét mắng chửi người, nhất định sẽ bị dọa.
Chỉ có đồng đội rất quen thuộc với anh mới biết, người này nghìn ngày như một chỉ biết một chiêu sư tử hống, trên thực tế đối xử với người khác rất tốt, trong đám bạn học có ai cần giúp đỡ, anh sẽ giúp hết mình, nếu không anh làm sao có thể được đề bạt lên làm đội trưởng!
Chẳng qua phiền toái nhất của người này chính là.....
Cả đội bóng chày bắt đầu chạy quanh bãi tập, Ngô Sỹ Dương ở cuối đội ngũ, bên cạnh là phó đội trưởng.
Ngô Sỹ Dương chạy tương đối thoải mái, duy trì tốc độ nhất định, vì vậy phó đội trưởng liền nhân cơ hội này, chuẩn bị khuyên nhủ anh. "Sỹ Dương, tôi thật sự muốn nhờ anh, từ đầu học kỳ đến bây giờ, anh đã dọa chạy bốn quản lý rồi."
Ngô Sỹ Dương rất khó chịu, nhưng anh tiếp tục chạy, không có dừng chân lại, bởi vì anh phải làm tấm gương tốt, "Những cô gái kia căn bản không chịu được khổ, mỗi người tới đội bóng chày làm quản lý cũng chỉ đến chơi,, tưởng rằng công việc này rất dễ làm, loại quản lý này dứt khoát không cần."
"Ai! Anh thật không hiểu phong tình!" Phó đội trưởng cảm thán, "những nữ sinh kia đều là đến nhìn anh, kết quả anh đều lớn giọng mắng chửi người, đem các cô ấy đuổi đi."
Vừa bắt đầu, nữ sinh trong trường đều biết đội bóng chày có một người là Ngô Sỹ Dương rất đẹp trai, nhưng đến bây giờ, danh tiếng Nghiêm Lão Huynh cũng bị chính mình bôi xấu, mỗi người đều mắng anh ta thô lỗ, không hiểu thương hương tiếc ngọc......
"Đến xem tôi? Là đến chỉnh tôi đi! Bảo các cô ấy dọn dẹp bao tay hộ tôi, liền trực tiếp cầm khăn dính nước lau, Con mẹ nó! Tôi chỉ mắng chửi người là đã rất cho họ mặt mũi!"
Phó Đội Trưởng cười khổ, "nữ sinh nào hiểu bóng chày là gì đâu?"
"Cho nên mới nói là họ chỉ đến chơi!" Ngô Sỹ Dương càng lớn giọng; giống như không lo lắng mình sẽ bị khàn giọng.
Nhưng vào lúc này, mấy đội viên chạy ở trước mặt thậm chí có người xoay người lại chạy, hướng về phía Ngô Sỹ Dương hô to. "Đội trưởng, anh không có hứng thú nhưng chúng tôi có nha! Anh không cần mỗi lần đều đem người đuổi đi! Anh muốn ngâm nước rất dễ dàng, nhưng cơ hộ của chúng tôi cũng không có nhiều....."
Anh lại càng không thoải mái, đồng đội này, bao lần đồng cam cộng khổ chịu huấn luyện nghiêm khắc và khó khăn khi đi thi đấu, vì mấy người nữ sinh không chịu được khổ, lại dám "sẵng giọng" với anh? "Cậu rất lợi hại có phải hay không? còn có thể xoay người lại chạy? Cậu cứ xoay người lại chạy như vậy, sau đó chạy thêm mười vòng!"
"Không cần đâu ---"
Ngô Sỹ Dương thiếu chút nữa là xông lên dạy dỗ tên kia --- dĩ nhiên bọn họ đều biết, anh đây là đang đùa, không có khả năng thật sự sẽ đánh người, anh vẫn là người có giáo dục!
Mặc dù bình thường lớn giọng, thích mắng người, nhưng anh chưa bao giờ động thủ đánh người, Nghiêm lão huynh tự mình nói, anh là người học pháp luật, làm sao có thể dùng bạo chế bạo? Mặc dù điều này, tất cả mọi người vẫn còn đang nghi ngờ!
Phó đội trưởng vội vàng kéo Ngô Sỹ Dương, "Được rồi, nói chuyện chính sự, không đùa nữa!"
"Chuyện gì vậy?"
"Đội bóng nhất định phải có quản lý, rất nhiều chuyện vặt, đặt lịch trình thi đấu, sắp xếp ăn ở khi ra ngoài thi đấu, đều phải có quản lý hỗ trợ, những việc vặt này tự chúng ta không chuẩn bị được."
"Tôi biết nha!" Anh cũng đang rất phiền não có được hay không!
"Mấy lần tuyển quản lý, cũng không có người đến ghi danh! Cho nên tôi đã nói qua với đội thể dục, từ trong kinh phí thi đấu lấy một phần ra ngoài, để cho quản lý có thể nhận lương, như vậy cũng sẽ có người nguyện ý đảm đương, hơn nữa....... Đã tìm được người rồi, hôm nay sẽ đến đây."
"Các cậu đã quyết định, còn hỏi tôi làm gì?"
"Đây không phải là tôi quyết định, mà là tổ thể dục quyết định."
Lúc này, mọi người trong đội đã chạy xong mười vòng, trở lại bãi luyện tập; Ngô Sỹ Dương bởi vì cùng phó đội trưởng thảo luận, thả chậm tốc độ, đợi đến khi bọn họ cũng trở về đến bãi luyện tập, phát hiện toàn bộ mọi người trong đội đang tụ tập xì xào bán tán.
"Các cậu đang làm gì? Còn cậu nữa, tôi không phải đã bảo cậu xoay người lại chạy thêm mười vòng sao?"
"Đội trưởng, quản lý mới đến!"
Ngô Sỹ Dương nhìn thấy đối phương, đó là một nữ sinh rất xinh đẹp, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, rơi xuống phía sau chiếc cổ trắng noãn; cô gái có một đôi mắt rất sáng, trong đôi mắt có sự thông minh khó có thể hình dung.
"Mọi người khỏe, tôi là quản lý mới của đội bóng chày, khoa pháp luật Tần Tiểu Tuyền."
Ngô Sỹ Dương nhíu mày, "Khoa pháp luật, tại sao tôi chưa bao giờ gặp cô?"
Tần Tiểu Tuyền cười nhạt, "Bởi vì anh hình như không hay lên lớp."
Hiện trường một mảnh cười trộm, khiến cho Ngô Sỹ Dương rất mất mặt, "Câm miệng!Các cậu còn cười?"
Cho nên tất cả đều dừng lại, anh nhìn cô, "Công việc này rất vất vả, cô xác định mình làm được?"
Cô gật đầu --- Tần Tiểu Tuyền ở trong lòng thở dài, cô vốn là đi làm thêm ở ngoài trường, nhưng công việc thường làm đến rất khuya, mẹ cô không hy vọng cô tiếp tục đi làm, sợ cô quá vất vả, không có cách nào chú ý đến bài vở, cho nên muốn cô nghỉ việc, chuyên tâm đọc sách.
Cô vốn còn đang phiền não sinh hoạt phí làm thế nào bây giờ, mặc dù mẹ vẫn nói, bà bán rau ngoài chợ vẫn nuôi nổi con gái học đại học, nhưng cô hi vọng ít nhất có thể phụ trách được sinh hoạt phí của chính mình, đừng để cho mẹ gánh vác quá nặng.
Cho nên cô thấy tổ thể dục đang giúp đội bóng chày tuyển quản lý, lương tháng là một vạn hai, cô lập tức đến đáp ứng lệnh triệu tập.