Có lẽ Kiểm sát trưởng cùng luật sư của Hạ Vinh cũng đang bắt đầu suy nghĩ làm sao để thuyết phục quan toà Tần Tiểu Tuyền nói không có sai, Hạ Vinh có tội hay không, chờ lần khởi tố sau lại tranh luận; hôm nay là thảo luận việc có bị giam giữ hay không, trọng điểm là ở giam giữ.
Ngô Sỹ Dương đứng lên, "Trải qua một ngày điều tra, người bị hiềm nghi phạm tội lớn, có khả năng bỏ trốn, còn có thể huỷ đi chứng cớ, hoặc loại bỏ nhân chứng, cho nên Kiểm sát trưởng yêu cầu tòa án đồng ý đem Hạ Vinh giam giữ."
Luật sư của Hạ Vinh lập tức nói tiếp, "Thẩm phán, thân chủ của tôi căn bản không có phạm tội, thân chủ của tôi chỉ cùng vị hôn thê ân ái; huống chi thân chủ của tôi lại là người đứng đầu của xí nghiệp Hạ Thị, danh tiếng lan xa, căn bản là không thể chạy trốn; huỷ đi chứng cớ, loại bỏ nhân chứng.. càng không thể nào, bởi vì thân chủ của tôi cùng vợ chưa cưới quan hệ tình dục là chuyện thường tình, căn bản là không cần huỷ chứng cớ."
"SHIT!" Ngô Sỹ Dương nhỏ giọng mắng.
Tần Tiểu Tuyền nhìn một chút hai bên, "Kiểm sát trưởng, lý do giam giữ của Kiểm sát trưởng không có cách nào thuyết phục tôi."
Ngô Sỹ Dương ngây người, anh đứng lên, "Người này cường bạo Tiểu Quân, là tội phạm tình nghi lớn nhất....."
"Theo luật, mục đích của việc giam giữ là để tránh cho đương sự chạy trốn, hoặc tiêu huỷ chứng cớ, khiến cho lần truy tố sau gặp khó khăn. Tôi thành thật nói cho anh biết, anh phải dựa vào hai điểm này để thuyết phục tôi. Người bị hiềm nghi sẽ chạy trốn, sẽ thiêu huỷ chứng cớ sao? Không nói về việc đương sự có tội hay không, chỉ dựa vào những suy đoán vô căn cứ đó, tôi không có cách nào tiếp thu được cách nói của Kiểm sát trưởng."
Ngô Sỹ Dương còn muốn cố gắng, "Nhưng trong điều 101 cũng có đưa ra, người phạm tội cưỡng chế quan hệ tình dục cũng có thể áp dụng biện pháp giam giữ để ngăn chặn......"
"Vậy Kiểm sát trưởng phải chứng minh người bị hiềm nghi là kẻ phạm tội."
Lần đầu tiên, Ngô Sỹ Dương hoàn toàn không biết nên nói như thế nào Hai mươi mấy giờ, anh tốn một nửa thời gian ở bệnh viện điều tra tình trạng thương tích của Tiểu Quân, lại dùng một nửa thời gian còn lại bắt Hạ Vinh đến tra hỏi, sau đó bắt anh ta tới toà án.
Quả thật, anh không có thời gian đi điều tra những chứng cứ khác; nhưng nhìn vết thương trên người Tiểu Quân, anh liền chắc chắn tên kia là hung thủ. Đáng chết! Tại sao Tiểu Tuyền lại làm như vậy?
Luật sư của Hạ Vinh mở miệng nói: "Thẩm phán, xin yên tâm, cô Nghê Ánh Quân là vị hôn thê của thân chủ tôi, bọn họ quen biết nhau đã nhiều năm, có thể nói bọn họ giống như là vợ chồng già, đã sớm ngán, hiện tại đụng phải chuyện như vậy, dĩ nhiên càng không muốn đụng vào cô ấy, làm sao có thể làm những chuyện như Kiểm sát trưởng nói?" Giọng nói cực kì cợt nhã, làm Hạ Vinh cũng cười theo.
Ngô Sỹ Dương thống hận, nắm chặt quả đấm, bắp thịt toàn thân như căng ra.
Tần Tiểu Tuyền cũng nhăn mày, cô không nhìn ai, ngoại trừ Ngô Sỹ Dương."Kiểm sát trưởng, tôi không thể đợi thêm nữa." Hít sâu, "Quan toà quyết định, không cho phép giam giữ, lập tức thả người."
Ngô Sỹ Dương đau xót, anh lập tức từ chỗ ngồi nhảy lên, lớn tiếng hô, " Tần Tiểu Tuyền!" Thanh âm của anh tràn đầy tức giận.
Cô cũng không yếu thế, cầm dùi trong tay gõ xuống, "Lập tức thả người! Kết thúc phiên toà!"
Nắm hồ sơ trên tay, cô không quay đầu lại mà một mạch rời khỏi toà án......
Tám giờ tối, Tần Tiểu Tuyền vẫn còn đang trong phòng làm việc xử lý công văn, nghiên cứu vụ án, viết bản án.
Nghe nói Kiểm sát trưởng đã lập tức hướng tòa án cấp cao kháng cáo......
Cô không thẹn với lương tâm, việc cô quyết định không cho phép giam giữ đều là dựa vào những chứng cứ hiện tại có được, tin tưởng tòa án cấp cao cũng sẽ đồng ý với cô, chỉ là......
Sỹ Dương kháng kiện…cũng chỉ mình anh chịu thiệt thòi, chẳng lẽ anh muốn để cho mọi người biết, anh không hề có chứng cứ mà còn muốn đem người bắt giữ sao?
Đúng, từ trực giác, cô biết Hạ Vinh rất khả nghi, biết vẻ mặt hoảng sợ của Tiểu Quân đêm đó không phải giả, cô cũng có thể suy ra, Hạ Vinh có thể nghênh ngang ra hầu toà, vậy có nghĩa là việc thu thập chứng cứ sẽ rất khó khăn, dù cô có bắt giữ Hạ Vinh hay không thì bên ngoài cũng sẽ phê bình cô, nhưng cô không thẹn với lương tâm, cô chỉ nhìn chứng cứ.
Nhưng cô cũng rất kinh ngạc đây là lần đầu tiên Sỹ Dương để cho cô gặp phải cảnh khó xử như vậy!
Nếu muốn bắt giữ người, thì phải tập hợp đủ toàn bộ chứng cứ, đừng để cho quan toà khó xử...... Cô từng nói với anh như vậy.
Mà anh cũng từng nói qua anh mới không muốn nhìn thấy cô hao tổn tâm trí.
Cho nên mỗi lần phá án, anh luôn cố gắng thu thập chứng cứ, để cho cô có thể không hề nghi ngờ mà xử án; nhưng lần này, anh lại chỉ đưa cô mấy trang giấy, điều này thật không giống cách làm của anh, cho nên cô không thể làm theo ý muốn của anh, đem Hạ Vinh bắt giữ.
Lục Tiểu Dung vẫn ngồi ở vị trí của mình, cô nhìn đông nhìn tây, không thể tĩnh tâm xử lý công việc tối nay cô quyết định về nhà trễ, trải qua một buổi chiều kịch tính như vậy, cô sợ sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên truyền đến một hồi gõ mạnh!
Lục Tiểu Dung nhanh chóng đi về phía cửa, ngăn ở đằng trước; Tần Tiểu Tuyền chỉ liếc mắt nhìn, lập tức lòng đã hiểu, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
"Mở cửa! Mở cửa ra!"
Lục Tiểu Dung không biết nên làm như thế nào cho phải, khó khăn nhìn Tần Tiểu Tuyền, cô cười khổ, sau đó lại tiếp tục ngăn ở cửa.
Bên ngoài âm thanh vẫn như cũ, "Mở cửa, để tôi vào đi!"
Dường như có thể nghe được tiếng khuyên bảo từ phía ngoài, "Kiểm sát trưởng, không nên như vậy, nơi này dù sao cũng là tòa án! Không nên nháo, nếu viện trưởng phát hiện chuyện này, thì đối với anh, với Thẩm phán cũng không tốt."
"Đáng chết! Mở cửa!" Ngô Sỹ Dương hô to, "Em dám phán quyết, chẳng lẽ không dám đối mặt với anh sao? Mẹ kiếp! Mở cửa!"
Học tỷ vẫn đứng ngăn ở cửa, Tần Tiểu Tuyền thì rất bình tĩnh, nhưng không ai chú ý tới trong mắt cô lóe lên một tia chán nản.
Bên ngoài Ngô Sỹ Dương tiếp tục kêu gào, thanh âm càng lúc càng lớn."Đây là cái mà em gọi là chính nghĩa sao? Rắm chó!" Âm thanh của anh sắp khàn rồi, "Trước kia em nói với anh như thế nào? Chẳng lẽ tất cả đều là nói xạo sao? Mở cửa "
Bỏ bút trong tay xuống, "Mở cửa ra!"
"Tiểu Tuyền, đừng! Để chị đi ra ngoài khuyên anh ta một chút."
Anh đang tràn ngập tức giận, vậy hãy để cho anh giải toả nó ra ngoài; nếu cô đã không thẹn với lương tâm, thì không có lý do gì lại sợ đối mặt với anh? Huống chi còn là đối mặt với cái đã tồn tại nhiều năm trong lòng anh!
Lục Tiểu Dung không biết nên làm như thế nào cho phải, nhìn cô, lại nhìn cửa, không thể làm gì khác hơn là thở dài, mở cửa ra.
Cửa vừa mở ra, Ngô Sỹ Dương lập tức xông tới, nhất thời bên trong, bên ngoài cửa lúng túng thành một đoàn.
"Học tỷ, chị ra ngoài trước đi."
Lục Tiểu Dung bất đắc dĩ, bàn về chức vị, trước mắt là một quan toà, một kiểm sát, cô nào có địa vị nói chuyện? Huống chi hai người này tuyệt đối không chỉ là vì chuyện công việc mà giằng co, tình cảm cũng là nhân tố chiếm một phần rất lớn.
Lục Tiểu Dung đi nhanh ra ngoài, mang theo mấy cảnh sát toà án rời đi, thuận đường giúp bọn họ đóng cửa lại mặc kệ như thế nào, A Dương chắc sẽ không đánh người! Chắc sẽ không đâu. Dù sao đó cũng là cô...... Là Tiều Tuyền......
Lúc này, Ngô Sỹ Dương trông rất nhếch nhác, trên mặt tràn đầy mồ hôi, áo sơ mi trắng trên người cũng nhăn nhóm, tay áo thì xắn tới cùi chỏ, thân hình cao lớn của anh đứng trước mặt cô."Tại sao?"
Tần Tiểu Tuyền thở dài, "Lý do…em đã nói rất rõ ràng trên toà án."
"Cô ấy là Tiểu Quân......"
Một câu nói khiến Tần Tiểu Tuyền nhất thời đỏ hốc mắt Cô biết! Cô biết đó là Tiểu Quân, cho đến bây giờ cô vẫn không quên được ánh mắt kinh hoảng của Tiểu Quân đêm hôm đó, nghe được tiếng thét thê lương tuyệt vọng của cô ấy!
Cô biết Tiểu Quân bị uất ức, cô biết a......
Nước mắt Ngô Sỹ Dương đột nhiên rơi xuống, lấy tay lau nhưng lại lau hoài không hết, "Súc sinh kia cường bạo Tiểu Quân, còn cầm đao khắc chữ trên người Tiểu Quân. Em biết không, trên người cô ấy, vết thương lớn nhỏ tổng cộng có hơn một trăm nơi, em biết không, biết không?"
Tần Tiểu Tuyền cũng đỏ mắt, "...... Rốt cuộc muốn em nói thế nào? Dù biết là vậy, nhưng muốn giam giữ người hiềm nghi, kiểm sát có trách nhiệm phải đưa ra chứng cứ, điểm này anh nhất định biết rất rõ ràng......"
"Mẹ kiếp! Hiện tại còn ai quản việc đó!" Anh tức giận ra quyền, nặng nề đập bàn làm việc của cô, tài liệu trên bàn nhất thời rớt xuống đất, ly nước cũng lung lay, vẩy vài giọt nước ra ngoài.
Anh chỉ biết Tiểu Quân bị tên súc sinh kia làm thương tổn, tên súc sinh chết tiệt kia đem việc làm nhục Tiểu Quân làm thú vui; thậm chí...... thậm chí năm đó, Tiểu Quân là bởi vì bị súc sinh kia cường bạo, mới rời khỏi anh!
Trong lòng Tần Tiểu Tuyền đau xót, "Nói như vậy, anh còn là nhân viên chấp pháp sao?"
"Còn em? Em cho rằng em làm như vậy là chính nghĩa sao? Mẹ kiếp! Đây chính là chính nghĩa mà em nói sao?" Ngô Sỹ Dương như muốn nổi điên.
Nhất là lúc nãy, khi anh tận mắt nhìn tên súc sinh Hạ Vinh kia nghênh ngang rời khỏi kiểm sở, ở trước mặt phóng viên sẵng giọng nói, Kiểm sát trưởng làm việc không rõ ràng, nhưng mà Tổng giám đốc như anh đây nguyện ý tha thứ cho anh ta......
Mẹ kiếp! Mẹ kiếp
Tần Tiểu Tuyền nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra "Ang chỉ dùng hai ba tờ giấy mà muốn em đồng ý bắt giữ người? Em không muốn phê bình anh, nhưng anh thái quá lắm rồi! Vì Tiểu Quân, anh cũng không nhớ phải làm công việc kiểm sát của mình như thế nào nữa......"
"Đúng!" Ngô Sỹ Dương tức giận thừa nhận, "Anh nhìn thấy Tiểu Quân, anh thật sắp nổi điên...... Lòng anh đau như dao cắt "
Tần Tiểu Tuyền phát hiện chính mình như sắp đứng không vững trước mặt cô anh thừa nhận anh nhìn thấy bạn gái năm đó, thấy bộ dáng Tiểu Quân như vậy, lòng anh đau… đau đến sắp nổi điên?!
Tần Tiểu Tuyền vẫn cố nhịn, cố gắng đứng vững! Cho dù hai chân cô đang run rẩy, cô cũng phải đứng vững...... đứng vững......
Ngô Sỹ Dương đau lòng nhìn cô, một chút cũng không ý thức được mình đã nói cái gì, càng không nghĩ tới mình sẽ ở trước mặt cô nói ra như vậy lời kia giống như thừa nhận anh không quên được Tiểu Quân, vẫn luôn chưa từng quên Tiểu Quân!
Đau lòng như muốn nổi điên?! Quay đầu, cô không biết mình còn có thể nói gì?
Ông trời, một đêm tỏ tình kia là chuyện cười sao? Còn là trừng phạt? Trừng phạt cô động lòng, trừng phạt cô tham lam không cam nguyện làm bạn bè mà lại hy vọng tình cảm xa vời?
Ngô Sỹ Dương ôm đầu, anh như mất khống chế, khóc rống lên, vì Tiểu Quân phải chịu khổ nhiều năm như vậy, anh còn nghi ngờ cô, anh còn từng trách cô.... "Tiểu Quân tốt như vậy, là một cô gái tốt, tại sao lại phải gặp chuyện như vậy..... Coi như chia tay, anh cũng không hy vọng cô ấy biến thành như vậy......"
Tần Tiểu Tuyền đau xót, hốc mắt cũng ướt Sao cô lại hi vọng? Cô chưa từng nghĩ tới việc thừa dịp mà nhảy vào......
Nhảy vào...... Buồn cười a! Cô lại chen chân vào bọn họ......
"Anh còn là kiểm sát sao? Anh không giúp được Tiểu Quân......giương cao chính nghĩa, theo đuổi chân tướng, phát hiện chân lý…anh khinh…Tất cả đều là chó má!"
Cô nhìn anh, nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ.
Ngô Sỹ Dương cũng nhìn cô, hai mắt của anh không có cô anh trách cô, oán cô, không thể tiếp nhận việc cô đưa ra quyết định như vậy.
Tốt! Cô sẽ để cho anh oán, oán đi! Cô không sao cả, nhiều lắm chính là lui về, lui về trước một đêm kia, lui về thời điểm hai người vẫn là bạn bè, thậm chí lui về hơn mười năm trước, thời điểm hai người không quen biết nhau.
Thật ra thì Ngô Sỹ Dương rất rõ ràng, dù có nói với Tiều Tuyền cũng không được gì tòa án cấp cao đã bác bỏ việc kháng kiện của anh, anh biết mình không thể làm được gì!
Nhưng đó là Tiểu Quân! Tiểu Tuyền không phải cũng biết Tiểu Quân sao, không phải rất quen thuộc với cô ấy sao? Tại sao? Tại sao Tiểu Tuyền không chịu giúp một tay? Tại sao?
Anh trêu tức cô, oán cô, bởi vì cô thay đổi...... thay đổi......
Vì phát tiết, Ngô Sỹ Dương nắm chặt quả đấm, hung hăng đánh vào tủ sách thuỷ tinh bên cạnh; cửa tủ bằng thủy tinh nhất thời vỡ vụn, bên trong trưng bày quyển lục pháp toàn thư mà mười năm trước anh đưa cho Tần Tiểu Tuyền.
Anh đánh thẳng vào trong tủ khiến bản lục pháp toàn thư rớt trên mặt đất! Tiếng thủy tinh bể doạ đến người vẫn đang chờ bên ngoài.
Lục Tiểu Dung vọt vào, vừa đúng nhìn thấy hai người giằng co Một bên là Tần Tiểu Tuyền hờ hững, một bên là Ngô Sỹ Dương vừa buông quả đấm xuống, tay vẫn còn đang chảy máu.
Anh không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Người vừa đi, toàn thân Tần Tiểu Tuyền như mất hết hơi sức, cô cứ như vậy ngồi sững trên đất; Lục Tiểu Dung tiến lên muốn xem cô, xác nhận tình trạng của cô.
Tần Tiểu Tuyền lắc đầu, nhắm hai mắt, nước mắt đột nhiên rơi xuống. Nhưng cô không khóc, không khóc thành tiếng, chỉ yên lặng rơi lệ.