Mùa hè đến sớm hơn thường lệ, mới hết tháng Năm trời đã nóng như thiêu đốt, vừa nóng bức vừa khô hanh. Mãi đến khi vào đêm, gió mát hiu hiu thổi, thời tiết mới có dáng vẻ của đầu hè.
Giang Mỹ Hy bước xuống từ xe SUV của công ty, trên đôi giày cao gót mười hai phân, cô loạng choạng đi về phía tiểu khu nhà mình. Hôm nay, cô uống chút rượu khi tiếp khách với sếp, với người bình thường đó thực sự chỉ là một chút rượu, nhưng với cô thì khác, cô có biệt hiệu “Giang ba chén”, nghĩa là ba chén đã say.
Hôm nay uống mấy chén, chính cô cũng không nhớ, nhưng cô vẫn có thể đi từ cổng tiểu khu về nhà, chỉ hơi loạng choạng và chật vật một chút thôi. Cũng bởi tiểu khu cô sống không lớn, nhưng nhà thiết kế lại xây cả cầu bắc qua dòng suối nhỏ, với những con đường vòng vèo uốn lượn, vì thế đôi giày cao gót của cô bỗng trở nên không thân thiện.
Giang Mỹ Hy đi xiêu xiêu vẹo vẹo nghiêng bên này ngả bên kia, dựa vào chút tỉnh táo cuối cùng còn sót lại, khó khăn lắm cô mới lần mò được đến “cửa nhà”. Trong ánh sáng mờ mờ, cô bấm mật khẩu mở khóa nhưng quái lạ cửa không mở!
Cô thử lại lần nữa, lại không đúng! Thử lần thứ ba, vẫn không đúng! Cô ngớ người, chậm chạp quay đầu nhìn số tầng trên tường, đúng là tầng tám thật!
Lần này, cô đọc luôn mật khẩu ra thành tiếng, đọc số nào lại ấn số đó nhưng vẫn sai.
Hôm nay làm sao vậy nhỉ? Cả thế giới như đang chống lại cô.
Buổi chiều thì tranh cãi với sếp vì công việc, vừa rồi trong bữa cơm thì liên tục bị khách hàng gây khó dễ, bây giờ đến cái cửa khốn nạn này cũng chống đối cô! Đúng lúc Giang Mỹ Hy say khướt sắp lên cơn điên thì cánh cửa bỗng nhiên tự mở ra.
Mở cửa cho cô là một người đàn ông trẻ cao cao gầy gầy ăn mặc hết sức thoải mái - chiếc áo phông bằng vải cotton trắng rộng thùng thình và quần đùi màu đen dài đến đầu gối, chân đi dép lê. Có điều tóc anh ta hơi dài, lại đứng sấp bóng nên nhìn không rõ mặt, nhưng vẫn có thể thấy anh ta có một đôi mắt sâu thẳm, đường nét gương mặt khá góc cạnh.
Giang Mỹ Hy ngẩn người nhìn anh ta giây lát mới sực tỉnh:
“Anh là ai?”
Người đàn ông khẽ cau mày: “Giang Mỹ Hy?”
Giang Mỹ Hy ngẩn ra rồi cười, vừa nãy còn tưởng mình nhầm nhà, nhưng anh ta biết cô là ai, xem ra cô không nhầm. Cô đẩy anh ta ra, loạng choạng đi vào nhà, vừa đi vừa đá giày: “Ai cho anh vào hả? Lại là nữ sĩ họ Giang à? Bây giờ trình độ ép buộc người khác xem mặt của mẹ tôi nâng cấp rồi à? Đã bảo là không gặp rồi còn đưa người vào nhà nữa! Quá đáng!”
Nói rồi chân cô mềm nhũn, đổ vật người lên ghế sofa. Đất trời trở nên quay cuồng, cô liền nhắm mắt lại, không muốn cử động dù chỉ một ngón tay. Trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy tiếng đóng cửa, và cả tiếng người đàn ông đi dép lê loẹt quẹt trên mặt sàn, anh ta đi đi lại lại, cuối cùng tiếng bước chân dừng lại bên cạnh cô.
“Dậy đi”
Giang Mỹ Hy cố gắng hé mắt ra, nheo mắt nhìn người vừa nói, lúc này trên tay anh ta cầm một cốc nước.
“Uống nước đi”. Anh ta nói.
Được anh ta nhắc, cô thấy khát thật. Nhưng toàn thân cô mềm nhũn, cô vật vã một hồi mới tự mình ngồi dậy được. Muốn giơ tay ra cầm cốc nước nhưng bàn tay cô không nghe lời, nó nắm luôn vào cổ tay của người đàn ông.
Hoàn toàn trái ngược với làn da nóng hầm hập trên người cô, nơi ngón tay cô chạm vào mát lạnh, khiến cô thấy rất dễ chịu. Cô liền buông thả bản thân một lần, hai tay nâng bàn tay của anh ta lên, ghé sát vào miệng mình, uống mấy ngụm nước trong cốc.
Còn anh ta từ đầu đến cuối không hề nói một lời, cứ im lặng đứng đó, để mặc cô sàm sỡ, điều này chợt khiến Giang Mỹ Hy cảm thấy rất vô vị.
Cô dùng mu bàn tay lau miệng, lè nhè nói: “Anh đi đi”.
“Đi? Đi đâu?”
Ý anh ta là không muốn đi à? Cô liếc ngang nhìn anh ta một lúc, sau đó từ từ đứng dậy, cười với anh ta: “Mới gặp lần đầu anh đã ở lại có phải là tiến triển quá nhanh không?”
Thái độ của cô rất rõ ràng, cô đang đuổi khách. Nhưng người đàn ông vẫn dửng dưng nhìn cô: “Lần đầu gặp mặt cô đã say thế này, tiến triển như vậy không được coi là chậm đâu”.
Câu đáp trả của anh ta khiến Giang Mỹ Hy rất bất ngờ. Cô chợt muốn xem xem rốt cuộc người này trông như thế nào, nhưng ánh sáng trong phòng rất tối, cô lại say, say đến nỗi hai mắt không thể tập trung nhìn vào đâu được, mọi thứ cứ lướt qua trước mắt nhập nhập nhòe nhòe.
Vì vậy khi cô vừa nhón chân định nhìn cho rõ thì đôi chân lại không nghe lời cô, nó cứ vẹo đi khiến người cô đổ nhào về phía chiếc bàn nước. May mà người đàn ông phản ứng nhanh, đưa tay đỡ cô kịp thời, tuy không kéo được cô đứng lên nhưng cũng không để cô ngã thẳng xuống chiếc bàn rắn chắc, mà ngã lên chiếc sofa da mềm mại. Chỉ có điều, cả người anh ta cũng ngã xuống theo…
Cú ngã không đau như cô tưởng, mà trái lại nơi da thịt chạm vào đều mát lạnh, khiến cô cảm thấy thật dễ chịu. Khoảnh khắc cuối cùng trước khi tất cả lí trí tan biến, cô nghĩ, nếu anh ta không muốn đi thì cứ ở lại.
Thế là cô mất kiểm soát, hai tay quàng cổ anh ta, rướn cơ thể nồng nặc mùi rượu của mình lên.
Từ trên xuống dưới công ty đều nói Giang Mỹ Hy cô bá đạo ngang ngược, nhưng bá đạo ngang ngược cưỡng hôn một người đàn ông thì đây là lần đầu tiên trong cuộc đời gần ba mươi năm của cô.
Cô cảm thấy rõ ràng khi môi mình chạm vào môi anh ta, cả người anh ta cứng đờ giây lát. Giây phút đó, cô nghe thấy tiếng tim mình đập hơi hỗn loạn – lẽ nào là cô hiểu sai, anh ta không muốn ư?
Nhưng sau giây đó, anh ta bắt đầu đáp lại cô, đầu tiên là dịu dàng quyến luyến, dần dần trở thành cuồng phong bão tố. Nhiệt độ cơ thể tăng lên, cô chìm đắm trong những nụ hôn dồn dập như mưa của anh ta.
Bên ngoài, gió đêm quần tụ ào ào, cây cối bị gió thổi xào xạc, như đang vội vàng chở ai đến một buổi hẹn hò gấp gáp nào đó.
Giang Mỹ Hy chưa bao giờ bị người khác kiểm soát, điều khiển từ tâm trạng đến thân thể như thế này. Và, khi cảm giác tứ chi tê dại, tim đập dữ dội xa lạ đó đột ngột ập về, theo phản xạ cô lập tức muốn tránh né, muốn mọi thứ lập tức dừng lại.
Và, cô dừng lại thật.
Người đàn ông ngạc nhiên ngẩng lên nhìn cô, dường như đang dùng ánh mắt hỏi cô tại sao. Cô ngồi trước mặt anh ta, bất an hồi tưởng lại cảm giác không chân thực vừa rồi, bất giác ôm lấy ngực mình: “Hình như tôi… bị bệnh tim?”
“Bệnh tim?”
“Đúng thế, chân tay tê dại, tim đập dữ dội, có cảm giác ngạt thở…”
Người đàn ông ngẩn ra rồi cười dịu dàng, đôi môi khẽ lướt qua vành tai cô, thì thầm: “Đó không phải là bệnh tim, đó gọi là vui thích.”
Đêm qua cửa sổ không kéo rèm, nắng sớm mùa hè tràn vào căn phòng, không chói chang nhưng vẫn làm Giang Mỹ Hy thức giấc. Cô nheo mắt nhìn ra ngoài khung cửa, trời xanh ngăn ngắt, báo hiệu một ngày nắng đẹp.
Cô nhắm mắt lại, xoay người theo thói quen. Thế nhưng, khác với mọi ngày, dưới tay cô không phải là chăn ga mát lạnh, mà là thứ gì đó rắn chắc, ấm nóng, mịn màng… giống như là da người vậy?
Nhận thức này khiến Giang Mỹ Hy lập tức trở nên tỉnh táo. Cô liền mở mắt ra, đập vào mắt cô là tấm lưng trần của một người đàn ông, còn tay cô đang đặt trên lưng anh ta! Cô rụt phắt tay lại như bị bỏng, ngồi bật dậy.
Người này là ai? Một số cảnh tượng sau khi cô về nhà đêm qua dần dần hiện lên trong tâm trí. Cô cố gắng nhớ lại tất cả, nhưng trí nhớ như những hạt ngọc đứt dây, vương vãi khắp nơi, không sao gom hết lại được. Không cần nhìn vào chăn, cảm giác của cơ thể đã nói cho cô biết đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.
Cô có một tật, khi căng thẳng hoặc xấu hổ liền muốn cào cấu thứ gì đó, cô nắm tấm khăn trải giường bên dưới. Nhưng cô nhanh chóng phát hiện, có cái gì đó sai sai. Cô nhìn xuống, nhìn lên, sang trái, sang phải,... không chỉ khăn trải giường, mà mọi thứ trong căn phòng này đều có gì đó không đúng!
Tuy căn phòng ngủ này có bố cục khá giống phòng ngủ của cô, nhưng khăn trải giường, rèm cửa sổ và cả đồ đạc đều không phải là những thứ cô quen thuộc…
Cô vội vàng đứng dậy nhìn ra ngoài, quả nhiên, phong cảnh tiểu khu ngoài cửa sổ cũng hơi khác cảnh tượng quen thuộc cô nhìn thấy mỗi sáng. Cảnh quan bên ngoài mấy tòa nhà trong tiểu khu này đều khá giống nhau, thiết kế bên trong cũng vậy. Lẽ nào đêm qua cô vào nhầm nhà?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì đồng thời một vài cảnh tượng đêm qua lần lượt hiện lên trong tâm trí, cuối cùng, cô cũng tìm được căn nguyên. Đêm qua...
Thôi tiêu rồi, nhất thời cô không biết nên xử trí thế nào, quay lại liếc thấy người đàn ông trên giường vẫn ngủ say, bấy giờ cô mới bình tĩnh lại đôi chút.