“ Phương, ưm....” Mộ Dung Sở tỉnh giấc còn chưa mở mắt đã gọi tên anh, hai tay dụi dụi mắt mình, cô nhìn xung quang không thấy Thư Tất Phương đâu mặt liền biến sắc trở nên sợ hãi, cô tốc chăn nhảy khỏi giường, trong hốc mắt đã chứa đầy nước.
“ Phương, anh đâu rồi, Phương,....”
“ Sở, anh ở đây, đừng sợ “
Thư Tất Phương vừa bước vào phòng đã thấy cô hỗn loạn gọi tên mình anh hoảng sợ chạy nhanh đến ôm lấy cô, tay anh vuốt xuống tấm lưng không ngừng trấn an.
“ Phương, anh đừng bỏ em nhé “
“ Sở, anh sẽ không bỏ em, sẽ không bỏ em, đừng sợ “
Anh chỉ mới rời đi không ngờ đã khiến cô mất bình tĩnh đến mức đó, xem ra sau này cũng phải luôn để cô bên cạnh.
Cô chính là muốn dựa dẫm vào anh, muốn bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi, muốn trở thành cái bóng không bao giờ đứt của anh, anh chính là người mà cô muốn dựa dẫm muốn ỷ lại.
Thư Tất Phương bế cô đặt lại lên giường, tay đan chặt vào tay cô, vuốt ve khuôn mặt run rẩy, Mộ Dung Sở dần bình tĩnh trở lại, cô nhìn anh không rời mắt. Bên ngoài Tư Phong mang đồ ăn vào, nhìn thấy Tư Phong cô lại run rẩy, Thư Tất Phương dịu giọng: “Đừng sợ"
Bây giờ ngoài anh ra, bất kỳ ai cô nhìn thấy cũng sẽ khiến cô kích động, không thấy anh cô cũng kích động, bọn người Tư Vũ biết rõ nên vô cùng cẩn thận, ít đi lại trong nhà hơn, thời gian này bọn họ đều đến căn cứ ngủ ở biệt viện chỉ anh và cô. Mọi công việc ở căn cứ anh tạm thời bàn giao lại cho Toàn Quy, bọn họ quản lý rất tốt nên cũng giúp anh đỡ phần nào áp lực, bây giờ anh chỉ muốn tập trung toàn bộ thời gian vào cô.
Thư Tất Phương tỉ mỉ bón cho cô ăn, cẩn thận giúp cô lau khóe miệng dính thức ăn, Mộ Dung sở thấy vui cô cứ cười mãi bây giờ cô hệt một đứa con nít, cứ muốn anh bón cho ăn mãi như vậy, trong mắt người khác Thư Tất Phương từ bá chủ Nam Sơn trở thành một bà mẹ.
Thư Tất Phương muốn ra ngoài mua cho cô một vài bộ quần áo mới, vì sau khi mất trí nhớ cô lại nói không thích mấy kiểu đồ trong tủ quần áo, anh đã định im lặng rời đi khi cô ngủ say nhưng nghĩ đến sau khi cô thức dậy không thấy mình lại trở nên mất bình tĩnh thì không hay nên quyết định đợi cô thức giấc sẽ đưa cô đi cùng.
Mộ Dung Sở vô cùng phấn khởi lúc đầu anh còn sợ trung tâm thương mại đông người như vậy khiến cô thấy sợ hãi nhưng ngược lại cô lại rất vui vẻ, còn muốn anh đưa đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, đi một hồi liền thấy mệt lả người, Thư Tất Phương biết cô mệt.
“ Có khát nước không, anh mua cho em uống, muốn uống gì “.
“ Em muốn uống trà Olong “
“ Ngoan, ở đây đợi anh “
...
Mộ Dung Sở chợt thấy trên tấm áp phích quản cáo của cửa hàng gần đó có hình một cái túi rất đẹp, cô liền bị thu hút, quên mất lời anh dặn, im lặng đi đến cửa hàng kia.
Bước vào trong cô bị choáng ngợp bởi độ sang trọng, các mẫu túi được đặt trên tủ kính, ánh đèn vàng chiếu xuống khiến nó trở nên bắt mắt hơn, cô đã nhìn thấy cái túi mà mình thích liền muốn đến gần xem, bị sự xinh đẹp và sang trọng của nó hấp dẫn Mộ Dung Sở bất giác đưa tay lên sờ thử, đầu ngón tay vừa chạm vào liền bị giật mình rụt tay lại.
“ Này, cô đừng có động vào “
Một nhân viên phục vụ hét lớn khiến Mộ Dung Sở giật thót mình cô lùi ra sau vài bước, cô ta vô cùng hung dữ trừng mắt khiến Mộ Dung Sở sợ hãi, cô tay lấy ra một cái khăn lụa lau đi lau lại chỗ cô vừa mới đụng vào, giọng chanh chua, khó nghe: “ Nó mắc lắm đó, cô đụng vào lỡ hỏng thì có tiền đền không”
Mộ Dung Sở nhìn chăm chăm vào cái túi, vô thức hỏi: “ Nó bao nhiêu tiền “
“ Hơn 30 triệu đó “, nữ nhân viên cố tình nói tật to còn không quên lườm cô.
Mộ Dung Sở bây giờ cô cũng không biết rõ con số hơn 30 triệu đó là đắc thật hay là rẻ chỉ là nghĩ túi xách được bán trong những cửa hàng sang trọng như vậy thì chắc chắn là rất đắt, cô ngây ngô gật gật đầu, mắt vẫn không rời cái túi.
“ Sao, nó quá sức với cô đúng không?”, thấy dáng vẻ khờ khạo của cô, nữ nhân viên liền nhếch miệng khinh, cô ta lườm liếc vô cùng đáng sợ, Mộ Dung Sở vốn không hiểu cô ta đáng nói gì không biết trả lời lại thế nào nên chỉ gật gù cho qua.
“ Không mua nổi thì đi đi, đừng cản trở tôi làm việc “, cô ta ‘ hừ ‘ một cái, tay xua xua đuổi cô đi, Mộ Dung Sở chưa kịp quay đi đã nghe thấy tiếng Thư Tất Phương phía sau, anh vô cùng lo lắng.
“ Sao lại đi lung tung, anh rất lo lắng có biết không “
Thư Tất Phương vuốt tóc cô, tuy là trách mắng nhưng lại nói rất nhẹ nhàng, anh thấy cô nhìn mãi cái túi không thèm nhìn mình, Thư Tất Phương hơi nheo mắt hỏi.
“ Sao vậy “
“ Không có gì, chỉ là em thấy cái túi này rất đẹp nên mới vào xem thử nhưng cô ấy nói cái túi này rất đắt người như em không mua được, anh có biết bao nhiêu không hơn 30 triệu đó “
Thư Tất Phương nghe cô nói liền trừng mắt nhìn cái túi, rồi nhìn về phía người nhân viên, cô ta thấy ánh mắt kia của anh cũng không thoát được liền run lên, bắt đầu kể lể.
“ Anh à, cái túi này là mẫu mới nhất của cửa hàng, chúng tôi lúc bán vô cùng cẩn thận vậy mà cô gái này lại để nguyên tay như vậy chạm vào nếu để lại dấu vân tay trên này sẽ không bán được nữa, tôi thấy cô ta đi tay không vào đây nếu thật sự làm hỏng thì tiền đâu cô ta đền cho cửa hàng tôi “ , nói xong còn không quên nhìn về phía Mộ Dung sở liếc một cái.
Mộ Dung Sở quay sang nhìn anh, ánh mắt cô hệt như một đứa trẻ, cô vừa nói vừa đưa đầu ngón tay lên chỉ cho anh xem, nói xong cũng liền lắc lắc đầu.
“ Phương à em chỉ mới chạm một chút này thôi nó chưa hỏng đâu anh, chúng ta không phải đền đâu anh “.
Cô không hề nhận ra ánh mắt anh đang thay đổi sự tức giận đã bắt đầu lộ rõ trong con ngươi xanh kia, anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: “ dù có hỏng đi nữa thì chúng ta cũng không cần đền “