Yêu Chậm

Chương 9



Editor: Saki

Xế chiều thứ bảy, người đến xe đi trước cổng trường trung học Trưởng Lập, rất nhiều học sinh xách vali lao về phía cổng trường, bánh xe xoay vòng lăn trên mặt đất, xung quanh là tiếng nói chuyện ồn ào, xen lẫn vài tiếng ve kêu yếu ớt.

Minh Phù không mang theo hành lý, cô đeo cặp sách căng phồng chậm rãi đi về phía trạm xe buýt.

May mắn coi như không tệ, Minh Phù vừa đi tới trạm xe buýt, chiếc xe buýt cô muốn ngồi đã tới.

Học sinh ngồi chiếc xe buýt này rất ít, xếp hàng lên xe quẹt thẻ, Minh Phù lập tức đi đến hàng ghế cuối cùng ngồi xuống.

Chiếc xe buýt này lập tức đến cửa khu dân cư hiện tại của cô, đường hơi dài, vị trí cách Trưởng Lập cũng không gần, phải ngồi khoảng một tiếng rưỡi mới đến.

Mở cửa sổ ra một khe hở nho nhỏ, xe buýt chạy về phía trước, mang theo gió nóng từ trong khe hở cuốn vào, thổi cho người ta rất thoải mái.

“Vậy nếu tôi nhớ cậu thì sao?”

Thanh âm trầm thấp mê người của chàng trai lại vang lên bên tai, Minh Phù chớp mắt mấy cái, mu bàn tay dán lên mặt.

Hơi nóng.

Trong đầu hiện ra khuôn mặt của Trần Tự Chu, lông mày rõ ràng, đôi mắt có chút nội tâm, lúc mặt không biểu cảm nhìn rất khó tiếp cận, nhưng cậu lại luôn mang theo nụ cười lười biếng lại thản nhiên, trung hòa ý đồ xấu xa kia.

Minh Phù đóng cửa sổ lại, ngồi thẳng người, gió nóng biến mất, chỉ còn không khí lạnh lưu động trong xe quanh quẩn xung quanh.

Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không đứng đắn…”



Gần như sắp ngồi đến trạm cuối cùng Minh Phù mới xuống xe.

Qua đường cái, đến cửa khu dân cư 

Khu dân cư hiện tại cô ở xem như khu nhà giàu ở thủ đô, biệt thự độc lập kiểu châu Âu xen vào nhau rất hấp dẫn, bốn mùa khu dân cư thường xanh và có hoa vào mỗi mùa.

Minh Phù chỉ ở đây một đêm trước khi chuyển trường, đối với nơi này cực kỳ xa lạ.

Cho bảo vệ xem giấy thông hành, Minh Phù bước vào cửa chính khu chung cư, dựa theo đường trong trí nhớ đi vào bên trong.

Cuối cùng dừng lại trước cửa biệt thự.

Niềm vui sướng vừa rồi trên xe buýt giờ phút này đã biến thành thấp thỏm, cô nhấn chuông cửa, đợi khoảng hai phút mới có người đi ra mở cửa.

Người giúp việc nhìn Minh Phù sửng sốt trong chốc lát, sau khi nhớ tới cô là ai, vội vàng mở cửa đón cô vào: “Cô hai đã trở về, bà chủ không dặn dò chúng tôi, vừa mới nhìn thấy cô nên tôi cũng không kịp phản ứng.”

Minh Phù gật đầu với đối phương: “Dì Triệu.”

“Mau vào mau vào, nóng quá đi.”

“Vẫn, vẫn ổn ạ.”

Dì Triệu nhiệt tình dẫn cô vào nhà, cầm cho cô đôi dép lê, nhìn về phía phòng khách gọi: “Bà chủ, cô hai đã trở về.”

Tay Minh Phù buông xuống bên người siết chặt, cô thay giày, đi vào phòng khách.

Một người phụ nữ dáng vẻ đoan trang đang ngồi trên sô pha đưa lưng về phía cửa ra vào, Minh Phù đi qua, móng tay c ắm vào lòng bàn tay, có chút căng thẳng: “Mẹ, mẹ ơi.”

Từ Hân Vinh quay đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt không có gì thay đổi, lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, lại rời mắt.

Minh Phù đứng tại chỗ, có chút không biết làm sao.

Cửa chính truyền đến tiếng mở cửa, sau đó là tiếng chìa khóa bị ném trên tủ chén vang leng keng.

Một giọng nam lập tức vang lên: “Dì Triệu, có gì ăn không, con đói bụng quá.”

Từ Hân Vinh vốn còn ngồi ngay ngắn trên sô pha nghe vậy, bà lập tức đứng dậy, mang theo nụ cười nóng bỏng nghênh đón, hoàn toàn tương phản với sự lãnh đạm vừa mới đối mặt với Minh Phù: “A Minh đã trở lại ư? Sao con cũng không nói trước một tiếng, dì cũng có thể gọi người chuẩn bị.”

Áo choàng tơ lụa trên người Từ Hân Vinh xẹt qua trước mắt Minh Phù, ánh mắt cô dừng lại, quay đầu nhìn về phía Từ Hân Vinh.

Dương Minh không kiên nhẫn nhìn Từ Hân Vinh trước mặt: “Con về nhà mình, còn phải báo cáo với dì sao?”

“Dì không có ý này, đây không phải là nghĩ nếu con trở về, để người ta làm mấy món con thích ăn.” Từ Hân Vinh không hề để ý với thái độ ác liệt của Dương Minh, nhẹ nhàng nói với dì Triệu:” Dì Triệu, mau lên, đêm nay nấu thêm mấy món ăn, A Minh thích ăn cá giấm với vây cá hầm nên nhất định phải có.”

“Vâng.” Dì Triệu đáp lời, quay lại hỏi: “Vậy cô hai thích ăn món gì?”

Từ Hân Vinh khựng lại, nhất thời không nói nên lời.

Dương Minh nhíu mày: “Cô hai?”

“Ôi xem trí nhớ của dì này, quên giới thiệu cho con rồi.” Từ Hân Vinh xoay người vẫy vẫy tay với Minh Phù, ý bảo cô lại đây, lại nói với Dương Minh:” Lần trước Minh Phù không ở nhà nên con chưa từng gặp.”

Bà đặt tay lên vai Minh Phù, vỗ một cái: “Minh Phù, đây là anh Dương Minh của con, mau chào anh đi.”

Minh Phù thuận theo ý Từ Hân Vinh, gọi một tiếng “Anh trai”.

Dương Minh đánh giá cô gái nhỏ mặc đồng phục rộng thùng thình trước mặt, ngược lại rất xinh đẹp, chỉ là dáng người này hơi kém một chút.

“Gọi rất dễ nghe, gọi thêm một tiếng nữa đi.”

Giọng điệu khinh thường khiến trong lòng Minh Phù cảm thấy xấu xa, cô cúi đầu, không lên tiếng.

Thấy người không nể tình, Dương Minh cười: “Dì Từ, con gái dì không hiểu chuyện lắm nhỉ.”

Sắc mặt Từ Hân Vinh cứng đờ.

Dương Minh không nhìn bọn họ nữa, xoay người lên lầu.

Đám người biến mất ở góc cầu thang, Từ Hân Vinh đặt tay trên vai Minh Phù, cụp mắt nhìn con gái mình: “Minh Phù, hy vọng đây là lần cuối cùng con làm mẹ thất vọng.”

Chiếc áo choàng màu sắc diễm lệ kia lại xẹt qua trước mắt, chờ Minh Phù ngẩng đầu, trước mặt đã không còn bóng dáng Từ Hân Vinh.

Dì Triệu bên cạnh nhìn không nổi, đi lên phía trước: “Cô hai, phòng của cô ở phòng thứ nhất bên tay trái lầu ba, đều thu dọn xong xuôi, cô đi nghỉ ngơi một lát đi, lúc ăn cơm tôi sẽ gọi cô.”

Thanh âm Minh Phù bình thản, không nghe ra thăng trầm: “Cảm ơn, dì Triệu.”

Vào phòng, hơi thở căng thẳng của Minh Phù mới chậm rãi thở ra.

Bài trí trong phòng rất đơn giản, một cái giường, bên tường đặt một tủ quần áo, bên cửa sổ có một cái bàn viết chữ.

Trống trải giống như phòng cho khách.

Minh Phù cũng không thèm để ý những thứ này, nơi này dù sao cũng không phải nhà của cô.

Đặt cặp sách xuống, cô lấy sách ra đặt lên bàn.

“Leng keng” một tiếng, có cái gì từ trong cặp sách rơi ra, rơi xuống sàn nhà.

Minh Phù thấy rõ là vật gì, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt lên.

Là một cái ghim cài áo tạo hình hoạt hình của một ngôi sao bóng rổ.

Minh Phù kiểm tra một chút, thấy không bị hư, thở phào nhẹ nhõm.

Ngón tay vuốt v e chữ cái in phía sau theo bản năng, sau đó cẩn thận bỏ ghim cài áo vào túi xách, kéo khóa kéo lên.

Điện thoại đặt trên bàn sáng lên, Minh Phù nhìn thấy ghi chú trên màn hình, cầm điện thoại lên.

【C: Về đến nhà chưa?】

Mười phút sau —

【C: Còn thẹn thùng à? Không phải chỉ nói một câu nhớ cậu thôi sao.】

Lại qua mười phút, cũng chính là vừa rồi —

【C: Cho cậu ba giây, nếu không trả lời tin nhắn thì tôi sẽ gọi điện thoại.】

Thấy vậy, Minh Phù vội vàng gõ chữ trả lời, nhưng vẫn chậm.

Yêu cầu trò chuyện video hiện ra phía trên cùng màn hình, ngay sau đó một tin nhắn lại gửi tới —

【C: Mau nhận! Nếu không tôi gọi cho cậu cả đêm.】

Minh Phù bấm máy, khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên xuất hiện trên màn hình, cũng xuất hiện trước mắt cô.

Minh Phù dời điện thoại xa hơn một chút.

“Sao không trả lời tin nhắn?”

Thanh âm trộn lẫn với dòng điện càng thêm lười biếng.

“Không, nhìn thấy.”

“Là thật sự không nhìn thấy hay là thấy mà không trả lời?”

“Thật sự không, nhìn thấy.”

“Được rồi.”

Đây là lần đầu tiên Minh Phù gọi video với con trai, có chút không được tự nhiên, ngón tay cầm điện thoại bởi vì dùng sức nên có chút trắng bệch: “Cậu, có chuyện gì sao?”

“Có chứ.” Trần Tự Chu cà lơ phất phơ: “Không phải nói rồi sao, nhớ cậu mà.”

Minh Phù mím môi, ngón tay lơ lửng trên phím màu đỏ, chuẩn bị ấn xuống.

“Được rồi, không đùa nữa.” Có lẽ đoán được cô muốn làm gì, Trần Tự Chu đứng đắn: “Hỏi cậu về đến nhà chưa.”

Minh Phù ngoan ngoãn đáp: “Đến rồi.”

Nhìn khuôn mặt nhàn nhạt của cô gái nhỏ, Trần Tự Chughé sát vào màn hình: “Cậu làm sao vậy?”

“Hả?”

Minh Phù không hiểu câu nói không đầu không đuôi này của cậu.

“Cậu đã viết hai chữ không vui lên mặt rồi, tôi lại không mù.”

Minh Phù sửng sốt.

Cô không ngờ Trần Tự Chu sẽ nhìn ra cô không vui, cô cho rằng mình đã thích ứng với sự lạnh lùng của Từ Hân Vinh đối với mình, không ngờ lại dễ dàng bị người khác nhìn ra như vậy.

Hơn nữa, còn cách màn hình.

Minh Phù có chút nản lòng, nhưng vẫn lắc đầu: “Không có.”

“Thật sự không có sao? Bị bắt nạt thì nói, đừng buồn bực, tôi trút giận cho cậu.”

“Cậu trút giận, như nào?” Minh Phù hỏi.

“Cái này còn phải hỏi à, kéo vào ngõ nhỏ đánh một trận.”

“Vậy cậu, đánh, đánh không lại thì sao?”

“?”

Trần Tự Chu cảm thấy mình bị nghi ngờ, cậu ngồi thẳng dậy: “Đến đây, cậu kéo người đến đây tôi xem, sao cậu không tin còn có người tôi không thể đánh lại chứ.”

Nhìn chàng trai một lòng muốn chứng minh mình lại có chút khinh thường, Minh Phù cười rộ lên.

Trần Tự Chu: “Cậu nỡ cười sao?”

Minh Phù dừng lại, khóe miệng cong lên dần dần thu lại.

“Muốn cười thì cứ cười.” Trần Tự Chu nhìn Minh Phù trên màn hình, giọng nói không hiểu sao có chút nghiêm túc hơn: “Cô gái tôi theo đuổi, tôi cũng không nỡ bắt nạt, người khác càng không thể.”

“Đinh” một tiếng, video bị cắt đứt.

Trần Tự Chu nhìn màn hình đã khôi phục lại, tay đỡ trán, hừ cười một tiếng.

Cúp máy thì nhanh.



Lúc ăn cơm tối, dì Triệu đi lên gọi Minh Phù.

Nghĩ đến câu nói kia của Dương Minh, trong lòng Minh Phù sinh ra mâu thuẫn.

Nhưng nghĩ đến lời dặn dò của Từ Hân Vinh và ba trước khi qua đời, Minh Phù vẫn gật đầu: “Được ạ.”

Đến bàn cơm, Minh Phù mới biết Dương Kiêu Quần đã trở lại, gọi người đàn ông đầy đủ chủ vị: “Chú Dương.”

Dương Kiêu Quần liếc nhìn cô một cái, gật đầu: “Ngồi đi.”

Minh Phù ngồi cạnh Từ Hân Vinh, Dương Minh ngồi đối diện, Minh Phù không nhìn anh ta.

Từ Hân Vinh còn nhớ rõ chuyện lúc trước, nhắc nhở Minh Phù: “Sao còn không chào hỏi anh trai.”

Minh Phù nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Từ Hân Vinh, cô đột nhiên cảm thấy người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này vô cùng xa lạ.

Đây là mẹ cô, phải không?

Nhưng tại sao lại không quan tâm đ ến cảm nhận của cô.

Móng tay ấn vào lòng bàn tay, Minh Phù kiên trì gọi Dương Minh một tiếng “Anh trai”.

Có lẽ là bận tâm đ ến Dương Kiêu Quần ở đây, Dương Minh không nói gì làm cho người ta khó chịu nữa, “Ừ” một tiếng coi như đáp lại.

Minh Phù ăn một bữa cơm có vị như nhai sáp, ăn xong trở về phòng mới được thả lỏng một chút.

Minh Phù khóa cửa phòng, cầm quần áo đi vào phòng tắm rửa mặt.

Trong lòng nặng trĩu, ngủ cũng không yên ổn, cô nằm ở trên giường trằn trọc chuyển tới rạng sáng, Minh Phù thật sự nhịn không được, tìm Melatonin từ trong cặp sách ra uống một viên, mới choáng váng nặng nề ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau ở trong phòng một ngày, đợi đến buổi chiều nhìn thời gian chênh lệch không nhiều lắm, Minh Phù thu dọn cặp sách đến trường học.

Lúc xuống lầu Từ Hân Vinh còn ngồi trên sô pha xem ti vi giống như ngày hôm qua, trên bàn trà trước mặt bày món tráng miệng tinh xảo.

“Mẹ, con đi, đi học đây.”

Có lẽ là biểu hiện của cô tối hôm qua trên bàn cơm cũng không tệ lắm, lần này Từ Hân Vinh nói thêm mấy chữ: “Đi đi, chú ý an toàn.”



Lại ngồi xe hơn một tiếng trở lại trường học, nhìn cảnh tượng quen thuộc, cả người Minh Phù thoải mái hơn không ít.

Cô mua hai ly trà sữa, nghĩ đến việc đưa cho cho Trịnh Nhan Hương một ly trong phòng học.

Minh Phù uống trà sữa, vừa cúi đầu đếm gạch đá trên đường vừa đi vào trong trường.

Bước lên bậc thang từng tầng rồi từng tầng, điện thoại trong túi rung lên.

Minh Phù ôm trà sữa, đưa tay ra lấy điện thoại ra nhìn.

【C: Vẫn chưa tới à?】

Cô bất giác cắn ống hút, đang chuẩn bị trả lời, một giọng nữ quyến rũ đột nhiên từ trên lầu truyền đến —

“Trần Tự Chu, mình làm chút đồ ngọt, cậu thưởng thức một chút không?”

——————–

Báo động chiến tranh lạnh, tích tích!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.