- Hồi nãy Lộ Khiết lấy cho ảnh lon nước cam, em ấy bảo uống khóc hết nên cho anh...Rồi một lúc sau em ấy đòi đi ngủ, khi ru em ấy ngủ xong hết...anh...anh...
- Lon nước cam??.
Tôi mới hiểu ra. Cười nhếch mép nói.
- Con bé này ghê gớm thật!
- Là sao??...
Tôi đẩy hắn ra nhưng hắn không chịu, vẫn có ôm chặt tôi.
Chết thật, nếu hắn không đẩy ra thì tôi cũng không còn cách nào hết...
Tôi đành với ly nước lọc trên bàn rồi tạt vào mặt hắn một cái. Hắn theo quán tính nới lỏng tay tôi ra rồi lau nước trên khuôn mặt. Tôi mới bèn lách người sang một bên, đặt nhẹ lại chiếc cốc trên bàn. Hỏi.
- Tỉnh chưa??
Hắn lúc này mới vơi đi phần nào cái nóng trong người, cũng nhận thức được rằng hắn đang làm chuyện gì. Hắn mới vờ tỉnh lại nhìn tôi, khuôn mặt trở lại như bình thường. Tôi mới nói.
- Anh nên cẩn thận với Lộ Khiết đi!
- Là sao??...
- Anh không biết nó nguy hiểm tới cỡ nào à?_Tôi cau mày.
Hắn bỗng khó hiểu, đứng dậy nói.
- Sao em có ác cảm với em ấy quá vậy?. Đằng nào nó cũng là em không cùng cha nhưng cùng mẹ với em mà!
Tôi bật cười, bản thân tôi chưa từng nhận ai là anh em cả. Nhưng vì cuộc đời này trớ trêu, tôi phải đành nhận đại người dưng làm anh em với mình!. Hắn không hiểu tôi! Hắn không hiểu được sự tinh quái, nguy hiểm của Lộ Khiết!.