Những ngày sau đó, tôi và hắn đi thăm mẹ thường xuyên. Không phải là tôi muốn đi, mà là hắn bắt tôi đi, tôi không thích trẻ con. Vì nghĩ chúng rất ồn ào, và không biết nghe lời. Cho nên tôi là loại người thấy con nít là tránh xa 8 mét.
Nhưng khi nhìn đứa bé này, tôi có linh cảm nó khác xa với những đứa trẻ tôi từng thấy. Khi nó khóc, mẹ tôi cứ vỗ vài ba cái cho nó nút sữa, nó đã nín ngay. Lại còn khi uống no nê, nó cười tươi vô cùng, đôi mắt vẫn chưa mở to. Nó nhắm nghiền lại, hai bên má lúm của nó được hiện rõ nhất khi cười cũng làm cho nó đáng yêu vô cùng.
A Hào thì trái ngược lại với tôi, hắn rất thích trẻ con. Mỗi khi thấy con nít là hắn lại từ một tên lạnh lùng ít nói trở thành hoạt bát và đôi khi nhìn rất ngốc nghếch. Chắc là sự thích thú làm cho hắn thay đổi. Còn tôi dù cả thế giới có sụp xuống, tôi cũng không bao giờ yêu thích con nít được chút nào.
...2 năm sau...
Gia đình tôi phải nói là đầy khít tiếng trẻ con, khi nó về cho tới tận bây giờ, cũng đã gần 2 năm. Nó là một điểm nóng trong mắt của cả gia tộc. Càng lớn, nó càng đẹp và dễ thương. Bước đi chập chững cũng trở nên cứng cáp, nói về khuôn mặt của nó là khỏi bàn cái. Nó dễ thương khiến tôi cũng phải công nhận, hàng chân mài thanh tú, đôi mắt to tròn long lanh, với nụ cười chúm chím để lộ hai bên má với cái đồng tiền rất sâu. Da trắng tựa như tuyết, khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu. Nói chung, nó là tác phẩm đẹp nhất được tạo ra bởi nét đẹp của dượng tôi và mẹ tôi, và có cả sự góp mặt của A Hào nữa, nó giống họ...còn tôi thì chả thấy giống gì!. Vì làn da cho đến khuôn mặt cũng chẳng mấy nổi bật. Như thế càng tốt, tôi không muốn nó xấu xí như tôi...
Nó kháu khỉnh lắm, tập nói cũng rất sớm, miệng lúc nào cũng kêu baba, mama, A Hào nhưng lại không bao giờ kêu tên tôi, nó nói được nhiều thứ lắm, giọng nó ngọt ngào thanh thanh. Nó được ví như là báu vật của cả gia tộc...
Một ngày nọ, tôi đang trên đường đi về nhà. Khi đi ngang qua công viên cho trẻ em, tôi thấy tiếng khóc thất thanh của một đứa bé nào đó, và cả tiếng cười của bọn con nít xung quanh. Thường thường tôi chỉ nghĩ là đám con nít hay đùa giỡn một chút đã khóc nên không thèm để ý, nhưng khi định đi mất, tiếng khóc càng lớn của nó làm tôi phải dừng lại rồi quay sang nhìn. Có một cảm giác rất quen thuộc.
À. Thì ra là Lộ Khiết, nó đang khóc lóc inh ỏi kia kìa. Như ai cầm dao gạch vào da nó ấy, khóc gì mà thảm thiết vậy?. Cơ mà, sao không có ai trông chừng nó vậy?, lại để cho đám nhóc kia vây lại ăn hiếp. Tôi định bước đi thì đám nhóc kia giật tóc em tôi, khiến cho tôi cảm giác vô cùng bực tức, áp lực bao nhiêu năm nay tự nhiên dồn hết lên trên đầu, tôi tiến lại phía em tôi. Rồi buông lời.