- Mẹ à, có cho tiền thì bọn con cũng chả yêu nhau nữa. Mẹ nhìn Tiểu Như đi này, nó như đàn ông ấy sao con lại yêu nó?
Câu nói làm tôi hoang mang tột độ, hắn dám nói vậy ư?. Không tin tôi lột da hắn ra ư?. Tôi liếc một cái rồi mới nói.
- Anh dám nói vậy hả? Có tin em phơi khô anh luôn không?
- Thì sao? Em giống đàn ông mặc váy đấy thì sao nào?
Hắn nhìn từ trên xuống dưới, mà đúng thật. Khi tôi mặc quần hay mặc váy đều đi hai hàng, hóa ra từ đó tới giờ chẳng có đứa con trai nào dòm ngó vì tính tôi giống như đàn ông ư?. Thật buồn cười đi mà.
Ba tôi ngồi đó bật cười lên, nhìn chúng tôi cãi nhau khiến ông thấy vui. Nói.
- Thôi được rồi, sao cứ như chó với mèo thế?. Còn em nữa, đừng suy nghĩ lung tung kẻo làm cho anh em xích mích!
Mẹ tôi thấy chúng tôi cứ y như con nít nên cũng ậm ực bỏ qua. Cũng may thật, nếu có thể tránh được bao nhiêu câu hỏi yêu đương nhau của mẹ tôi thì chúng tôi thà tương tàn còn hơn.