Yêu Bản Thân

Chương 18: Kẻ đáng thương hơn chính tôi



Sáng dậy. Tôi đi VSCN rồi đi ngang qua phòng của người bạn mới tôi mới quen từ hôm qua. Chợt dừng lại vì nghe được cuộc nói chuyện của cậu với bác sĩ nói về bệnh tình của cậu. Tôi ghé sát vào để nghe rõ hơn. Cậu ngồi đối diện bác sĩ mà chỉ vội cười mỉm, nhưng cái nụ cười ấy sao lại cảm thấy như vô vọng và cực kì buồn bã đến nao lòng. Đôi mắt cậu bỗng chớp liên tục nhìn xung quanh. Cậu nhìn bác sĩ trong sự vô cảm. Bác sĩ giở tập hồ sơ bệnh án ra.

- Cậu thấy trong người có biểu hiện gì lạ không?

- Chạy nhảy bình thường... Lâu lâu lại đau đầu thôi!_Cậu nhẹ nhàng nói.

Cậu con trai đó dáng vẻ cười mỉm nhưng sao thấy lại có vẻ như đang gượng cười, đôi mắt trở nên vô hồn nhìn bác sĩ. Miệng cứ bật cười nhẹ như dáng vẻ của một con người bất cần đời. Cậu nắm chặt đôi tay của mình rồi nói tiếp không nhìn vào mặt bác sĩ. Cậu gục xuống bàn.

- Như vậy có phải giống như một triệu chứng của người sắp chết hả?...

- ..._Bác sĩ im lặng nhìn người đối diện.

Nước mắt cậu khẽ rơi trên má, đi ngang qua mép môi, một ít nước mắt thấm qua miệng cậu, cảm nhận được mùi vị của mặn chát của giọt nước mắt buồn. Cậu khóc, phải, cậu yếu đuối đến khóc lên, đôi mắt xinh đẹp trở nên nhòa đi thay vào là những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống xung quanh má. Cậu bậm môi.

Còn tôi thì thất thần, cậu nói là triệu chứng của người sắp chết là sao? Rốt cuộc cậu bị bệnh gì mà lại có vẻ như rất buồn thế kia. Lúc tôi hỏi thì cậu chẳng bao giờ chịu trả lời. Tôi ở đó mà cảm thấy như muốn an ủi cậu nín khóc ngay. Tôi chưa bao giờ thấy đứa con trai nào mà lại khóc tức tưởi thế kia.

Cậu lắc đầu nói tiếp một chút...

- Bác sĩ, có phải bác sĩ chuẩn đoán lầm rồi phải không? Không có chuyện đó đâu, sao tôi lại mắc chứng u não giai đoạn cuối chứ?

Cái gì, tôi không nghe lầm chứ? Cậu ta bị mắc chứng u não sao?. Tôi đã từng nghe nói, những ai mắc chứng đó khó có thể sống được, họ chỉ có thể duy trì được vòng 3 tháng hay dài nhất là 6 tháng thôi. Nó khó chữa trị lắm.

Bác sĩ nhẹ nhàng nhưng buồn thay cho cậu. An ủi cậu.

- Tôi xin lỗi cậu, đó là kết quả chính xác rồi, tôi mong cậu có thể ở cùng với gia đình vào những ngày cuối đời, 6 tháng nữa, cậu hãy làm những điều mà cậu thích! Xin cậu đừng quá buồn bã...

Cậu không nói gì mà lẳng lặng khóc, nước mắt cậu thay cho lời nói trong vô vọng, bác sĩ khẽ lắc vai cậu an ủi tiếp.

- Cậu hãy sống thật hạnh phúc...

Nói rồi, bác sĩ bước đi, bỏ lại cậu thất thần ở đó. Cậu ngồi co rúm lại, bàn tay thon dài trắng trẻo đan xen vào những sợi tóc rối màu nâu vàng nhạt, tôi tránh mặt bác sĩ nơi khác chờ bác sĩ đi rồi, tôi mới chạy xem cậu như thế nào. Nhìn thấy cậu ngồi trên giường quằn quại trong đau đớn, lòng tôi cảm thấy tội nghiệp cho con người này. Tôi mở nhẹ cánh cửa, thấy tôi, cậu vội gạt nước mắt rồi vội mỉm cười. Đôi mắt cậu trở nên long lanh lạ thường. Nó thật đẹp, phải, nếu bạn chưa bao giờ khóc, thì đôi mắt bạn không thể đẹp lên được.

Cậu nhẹ nhàng nói trong tiếng nấc thổn thức.

- Ngọc Như, có chuyện gì không?...

- Không, mình xin lỗi vì nghe được cuộc nói chuyện của cậu với bác sĩ... Mình xin lỗi nhé.

- Không sao cả... Sớm muộn gì mình cũng sẽ nói với cậu thôi, biết rồi thì mình không cần nói...

Nhìn cậu, tôi có thể hiểu rõ cảm giác của cậu bây giờ, đau đớn, buồn bã, thất vọng, tôi có thể hiểu thấu được. Tôi chỉ vội bước lại gần cậu rồi ngồi xuống ghế. Tôi an ủi cậu.

- Cậu đừng có buồn nhé, cậu phải mạnh mẽ lên!... Mình sẽ bên cạnh cậu!

Câu nói của tôi khiến cậu chỉ khẽ mỉm cười nhìn tôi. Cậu cười thật sự rất đẹp, nhưng chỉ tiếc nụ cười ấy có lẽ là đang cố gắng gượng gạo chứ không phải là hạnh phúc.

- Cậu thấy mình quá trẻ để kết thúc một cuộc đời phải không?

Cậu bắt đầu kể cho tôi nghe về lúc bệnh tình cậu đang phát triển, cậu khỏe mạnh lắm, cậu bảo lúc cậu còn ở bên Đài Loan cậu đã dành huy chương vàng chạy bộ còn có cả về môn võ thuật mà cậu yêu thích, cậu có thể leo núi nhanh nữa. Cậu bảo những lời của cậu nói là sự thật và bây giờ, tôi luôn tin chúng là có thật. Cậu mạnh mẽ hơn lúc này. Cậu bảo cậu chạy nhảy bình thường, nhưng lâu lâu lại giở chứng đau đầu khó tả làm cho cậu như muốn chết đi sống lại sau trận đó. Cậu trở nên yếu dần đi từ lúc về đây, cậu đau lắm. Ba mẹ cậu thì cứ chỉ mãi mê công việc thôi, chẳng quan tâm gì đến cậu, lâu lâu lại đến thăm cậu, họ biết bệnh cậu nhưng không quan tâm thì phải, vì từ lúc hôm qua đến giờ, tôi chẳng thấy ai đến thăm cậu cả. Cậu đúng thật là một người bất hạnh mà.

Cậu trở nên mệt mỏi hơn bao giờ hết, cậu nói cậu không thể sống nổi nữa rồi, cậu còn có một Thanh Xuân chưa kịp đến thì cậu không còn sống. Cậu nhớ những kí ức...

Tôi ở đó mà còn thấy nghẹn lòng cho cậu nữa kìa.

...

Sau cuộc nói chuyện dài ấy, cậu bảo cậu muốn ngủ, tôi chỉ lặng lẽ mà đắp chăn cho cậu, tôi chỉ có thể giúp cậu tới đây mà thôi. Cậu cũng chỉ khẽ gật đầu cảm ơn tôi. Nụ cười có phần gượng gạo khó tả.

- Cảm ơn nhé...

- Nếu có chuyện buồn hãy kể cho tớ nghe nhé!

- Ừm...

Sau ấy, tôi rời đi. Trở về với phòng bệnh tôi, tôi ểu oải mở cánh cửa, bất chợt thấy hắn đang ngồi ở đó. Vẻ mặt hắn lo lắng nhìn tôi như đang tìm kiếm tôi chăng. Tôi nở một nụ cười nhạt nhẽo nhìn hắn. Hắn chỉ im lặng mà nhìn tôi như hơi buồn. Phải! Tình yêu của tôi đang ở trước mắt, nhưng sao cảm thấy quá xa vời chăng?. Một cảm giác tôi rất khó tả...

- Hết chương 18 -
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.