*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy sắc mặt đăm chiêu của người đàn ông, Lăng Vân Phi thông minh kịp thời nói sang chuyện khác rồi hôn lên khóe môi anh một cái: "Đói bụng không?"
"Ừ, đói."
"Em đi lấy cơm cho anh, những thứ em mua đều là món anh thích, nếu không để lát nữa sẽ nguội mất."
Long Ký Hạo khẽ gật đầu đồng ý. Thấy anh cho phép, Lăng Vân Phi liền nhảy xuống đùi anh rồi vô cùng hưng phấn đi về phía bàn trà xách nó lại. Hắn tỉ mỉ thu dọn cái bàn làm việc của Long Ký Hạo rồi mới đặt hộp cơm lên trên. Long Ký Hạo nhàn nhã ngồi trên ghế, mỉm cười nhìn nhất cử nhất động của người trước mặt, đúng thật rất hiền huệ. Chờ Lăng Vân Phi thu dọn xong xuôi quay người lại liền phát hiện ánh mắt đánh giá trên dưới của người đàn ông. Hắn hơi tự sướng khoe mái tóc được chải vuốt ra, người ấy đang si mê nhìn hắn như vậy, thật đáng để đắc ý: "Sao thế A Hạo, có phải là thấy em càng ngày càng đẹp trai không? Có phải là càng thêm yêu em rồi không? Ha ha."
"Đúng... Mới là lạ." Long Ký Hạo không chút lưu tình nói, cắt đứt sự đắc chí của người trước mặt.
"Được rồi được rồi, em biết anh muộn tao, ngại ngùng nói mà, em hiểu." Lăng Vân Phi bày ra dáng vẻ hiểu ý nhìn nín nhịn, kiểu anh không cần giải thích đâu em hiểu hết.
Long Ký Hạo bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, sao lại đụng phải một cái tên da mặt dày thế nhỉ? Anh giơ tay ra gõ gõ đầu cái người đang hiên ngang lẫm liệt trước mặt, cao giọng nói: "Em hiểu rõ? Tôi không hiểu? Em nói coi em hiểu rõ cái gì, hả?"
Nhìn thấy anh thay đổi sắc mặt, Lăng Vân Phi lập tức gió chiều nào theo chiều đó: "A Hạo, kỳ thật em cũng không rõ ràng lắm đâu, vừa nãy em nói đùa đấy, anh đừng coi là thật. Không phải anh đói bụng sao, nhanh ăn cơm đi anh, nếu không lát nữa sẽ nguội mất. Anh mà không ăn cơm thì dạ dày lại đâu, em đau lòng lắm."
Nghe người ta nói thế, hơn nữa cũng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, quả thật Long Ký Hạo cũng có hơi đói cồn cào. Lăng Vân Phi là người biết nghe lời đoán ý lắm, thấy sắc mặt người yêu mình hơi hòa hoãn liền lập tức thức thời bưng canh bí đao hải sâm* lên. Hắn mở nắp ra rồi cầm muôi múc một thìa thổi cho thật nguội, sau đó mới đưa lên bên miệng Long Ký Hạo: "Nào A Hạo, há miệng nào, trước khi ăn cơm uống một ngụm canh là dưỡng dạ dày nhất."
Long Ký Hạo nhìn thìa canh, tiến lại gần ngửi một cái: "Không tệ, có vẻ rất ngon."
"Đúng thế, anh nếm thử đi, tuyệt đối sẽ không để anh phải thất vọng đâu."
Long Ký Hạo duỗi lưỡi ra thử nhiệt độ trước, âm ấm vừa đủ, sau đó anh mới há miệng nuốt hết thìa canh.
"Sao anh, mùi vị được chứ?" Lăng Vân Phi có hơi sốt sắng lấy lòng nhìn người đàn ông.
"Ừm, không tệ lắm." Long Ký Hạo tiếc chữ như vàng, nói xong vài chữ lại im lặng không nói.
"A Hạo, nếu anh thích thì ngày nào em cũng mua cho anh, được không?"
"Không được."
"Hả? Tại sao, không phải anh thích đấy ư?" Lăng Vân Phi nghi hoặc nhìn người đàn ông thất thường.
"Em nói xem?" Dáng vẻ ngơ ngác ngốc nghếch lúc này của người thanh niên trông cực kỳ đáng yêu, Long Ký Hạo bỗng nổi lên ý nghĩ trêu chọc hắn, bèn cố ý nhíu cặp mày đẹp lại. Quả nhiên anh được toại nguyện trông thấy thần sắc càng thêm lo âu của Lăng Vân Phi. Lăng Vân Phi nghiêm túc suy nghĩ rất lâu cũng không hiểu tại sao, liền khổ não lắc đầu một cái, nói không biết.
"Hầy, em ngốc à, ngày nào cũng cho tôi ăn một loại canh thế này, em đưa đến thì không chán, nhưng tôi uống mãi cũng chán mất."
"À à, đúng, em sai rồi. A Hạo em quên mất. Vậy sau này ngày ngày em đưa một loại canh khác nhau đến cho anh, vậy có được không?"
"Ừ."
"Nào A Hạo, há miệng nào, ăn một miếng cải xanh nhé. Ăn thịt kho tàu nữa, ăn..."
Cứ ăn ăn ăn hoài như vậy, cuối cùng kết quả đã biến thành tư thế như này: Lăng Vân Phi vừa dạng chân ngồi trên đùi Long Ký Hạo, vừa cầm đũa đút cơm trưa cho anh ăn. Chờ sau khi Lăng Vân Phi đút miếng thịt gà vào miệng người ấy, Long Ký Hạo cũng ăn gần no rồi. Ăn no ấm cật sinh dâm dật, người đã ăn no rồi lại có hơi vô vị.
"Đừng cho mỗi tôi ăn, em không đói bụng à?"
"Em vẫn ổn, chờ lát nữa em ăn xong rồi thì em mới ăn."
Long Ký Hạo lập tức bị chọc cười vì câu nói của chàng thanh niên: "Sao? Tôi áp bức em à? Lại nói giờ có phải thời cổ đại đâu mà chờ chủ nhân ăn xong thì em mới ăn. Giờ bình đẳng hết rồi, tôi cũng không muốn bị người khác nói là tôi ngược đãi em."
"Không có không có mà A Hạo, anh nghĩ đi đâu vậy." Lăng Vân Phi lắc đầu quầy quậy như trống bỏi. "Em không đói bụng, lát nữa em ăn là được. Lại nói thức ăn mà anh đã ăn qua, đũa mà anh đã dùng rất có mùi vị của anh."
"Ồ, hóa ra là như vậy hả. Vậy thế này thì có phải là càng có hương vị của tôi không?" Long Ký Hạo nhẹ nhàng túm lấy tóc của Lăng Vân Phi ép hắn phải ngẩng đầu lên, sau đó anh cúi xuống hôn lên đôi môi khẽ hé kia, mớm miếng thịt gà đã nhai vụn qua cho tình nhân của mình.
Lăng Vân Phi lập tức nuốt xuống, cuối cùng còn quấn quýt lấy đầu lưỡi của người đàn ông không chịu buông. Toàn bộ nước bọt của Long Ký Hạo chảy vào cổ họng hắn, nhưng Lăng Vân Phi vẫn cảm thấy khát khao khôn cùng. Một khi phát hiện đầu lưỡi của người đàn ông có xu thế lùi ra, hắn liền ôm chặt cổ anh rồi tiếp tục quấn lấy, dây dưa vấn vít với đầu lưỡi trơn mượt của anh không chịu bỏ qua một giây một phút.
Hai người trong phòng ôm nhau hôn hít quên mình, khí thế ngất trời, nhưng lại không biết là ở ngoài phòng có một đôi mắt tràn sáng lấp lóe đang nhìn chăm chăm nhất cử nhất động của họ, cuối cùng lặng lẽ rời đi mà không làm kinh động hai người.
Sau khi Cao Tường về đến nhà, vợ gã đã đi làm rồi. Gã nhìn cách thức liên lạc trên điện thoại, tự nhủ mình phải nhẫn tâm, dù sao duỗi đầu một đao rụt đầu cũng một đao. Lại nói nếu như việc này hoàn thành thì mình sẽ có tiền đặt cọc, rốt cuộc cũng hãnh diện một phen trước mặt người thân bạn bè, đỡ bị xem như một thằng bỏ đi.
Gã cắn răng, sau đó nhấn dãy số vừa thuộc làu. Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người bắt máy: "A lô, ai đấy?"
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, nhất thời Cao Tường không biết nói cái gì, những lời đã nghĩ kỹ cũng kẹt trong cổ họng không biết mở miệng thế nào.
"A lô, này, rốt cuộc là ai đấy?" Giáo dưỡng của người ở đầu bên kia rất tốt, cô ta dừng lại một chút: "Nếu như anh không nói thì tôi tắt máy đây."
"Đợi chút, Tinh Tinh, là anh đây."
Bên kia lập tức trầm mặc, sau đó liền cúp máy không chút do dự. Cao Tường không hề tức giận, vẫn tiếp tục không ngừng cố gắng, mãi đến lần gọi thứ tư Diệp Tinh Tinh mới nhận máy lần hai. Lần nay giọng cô ta không còn nhẹ như mây gió như trước nữa, mà tâm tình đã có hơi kích động: "Rốt cuộc anh gọi đến làm gì? Nhiều năm không liên lạc như vậy rồi, nếu lúc trước anh đã bỏ tôi đi thì giờ muốn làm gì? Qua nhiều năm như vậy, đến cùng là có chuyện gì?"
Đối mặt với Diệp Tinh Tinh đang hùng hổ dọa người, Cao Tường không hề tức giận. Với sự hiểu biết của gã với Diệp Tinh Tinh, cô ta nhận điện thoại của gã chứ không tắt máy, điều này chứng tỏ có thể người phụ nữ này vẫn còn tình vương chưa dứt với gã, chứng tỏ là gã vẫn còn có hi vọng. Vì thế Cao Tường có thể tạm thời chịu đựng lửa giận của cô ta một chút.
Mà Cao Tường đã đoán đúng, đã nhiều năm như vậy nhưng Diệp Tinh Tinh vẫn tình cũ khó quên, bởi vì Cao Tường là người đàn ông đầu tiên của cô ta, hơn nữa lúc đó hai người họ cùng chung chí hướng, có thể nói là một đôi khiến người ta phải hâm mộ. Có điều đoạn tình yêu này sau đó lại phải kết thúc, vì mối tình không môn đăng hộ đối này bị cha của Cao Tường phản đối, mà gã lại là một người đàn ông không có trách nhiệm, lựa chọn rời bỏ cô ta.
Diệp Tinh Tinh nản lòng thoái chí, cuối cùng vẫn tiếp nhận sắp đặt của gia tộc gả cho Long Ký Hạo. Sau khi cưới, dần dần Diệp Tinh Tinh đã thích Long Ký Hạo anh tuấn đẹp trai. Ban đầu cô ta cũng muốn làm một phu nhân thật tốt, có chồng có con trai đáng yêu, ở nhà giúp chồng dạy con. Nhưng có lẽ vì tính cách của họ không hợp, thế nên dù cô làm cái gì đi nữa, người đàn ông ấy vẫn giữa dáng vẻ cao cao tại thượng, ánh mắt của anh chưa từng dừng lại trên người Diệp Tinh Tinh. Vì thế càng lúc cô càng không để ý, số lần cãi vã của Diệp Tinh Tinh và Long Ký Hạo lại càng nhiều, nhưng người kia vẫn không để cô ta vào mắt, đồng thời càng lúc càng xa cách.
"Tinh Tinh, anh nhớ em, hôm nay anh gọi đến không có ý gì khác, chỉ là muốn hỏi xem em có khỏe không?"
"Tôi có khỏe không thì mắc mớ gì đến anh? Tôi không cần anh giả nhân giả nghĩa, tôi không cần." Giọng của Diệp Tinh Tinh nhuốm thêm tiếng khóc, những tủi thân uất ức phải chịu, cộng thêm chuyện vừa nhìn thấy Long Ký Hạo lại hôn một người đàn ông khiến cô ta hoàn toàn bị đả kích. Một mỹ nhân như cô ta Long Ký Hạo lại không muốn, thế mà lại đi tìm một người đàn ông. Tất cả những chuyện này bởi vì một câu nói của Cao Tường mà bạo phát.
"Tinh Tinh đừng khóc, em mà khóc lòng anh đau lắm, anh không nỡ. Ngoài ra năm đó anh rời bỏ em cũng vì có nguyên nhân. Tinh Tinh à, tối nay anh sẽ chờ em ở công viên mà hồi học đại học chúng ta thường đi, anh sẽ nói cho em biết nguyên nhân anh rời xa em."
"Anh nằm mơ đi, tôi sẽ không đi."
"Em không đến thì anh vẫn đợi, đợi mãi đến khi em tới mới thôi."
"Tôi sẽ không đi." Tút một tiếng, điện thoại bị cúp. Diệp Tinh Tinh rút một tờ giấy ăn lau khô nước mắt, hít thở một hơi thật sâu, sau đó lại khôi phục dáng vẻ nữ cường nhân. Không phải chỉ là mối tình đầu thôi sao? Sẽ không dao động được cô ta đâu, hiện giờ việc cấp bách không phải là cái này, mà là...
Vừa nãy cô ta vốn muốn đến hỏi Long Ký Hạo xem có phải anh ta một mình đến đón Long Thiên Thiên không, không ngờ lại đúng dịp gặp được tình cảnh đó. Nếu cô ta không nhìn nhầm, người ngồi trên chồng mình hình như là công tử nhà họ Lăng. Không ngờ cậu ta lại có quan hệ kia với Long Ký Hạo, chẳng trách lần trước sau khi Diệp Tinh Tinh rút vốn, Lăng Vân Phi lập tức tích cực bù tiền vào. Hóa ra là loại quan hệ đó! Có điều hai người đàn ông lại làm cái trò này, phụ nữ lại chẳng yêu, thật sự buồn nôn. Hơn nữa giờ cô ta đã nắm được một tin tức kinh người, ha ha, có thể lấy cái này để uy hiếp họ Lăng, vừa lúc gần đây cô ta cũng có một công trình cần người đầu tư. Hơn nữa, Diệp Tinh Tinh cũng có thể danh chính ngôn thuận thu hồi Hạo Dương về Diệp gia, nhất định con trai cũng phải thuộc về cô ta. Nhất định phải để cho Long Ký Hạo tay trắng ra đi. Long Ký Hạo, đây chính là hậu quả vì anh đã đắc tội tôi, anh dám không nhìn tôi, tôi sẽ làm cho anh và tình nhân bé nhỏ của anh thân bại danh liệt.
Người phụ nữ ác độc này vẫn suy nghĩ về kế hoạch của mình, ai ngờ cô ta không lường đến đạo lý bọ ngựa rình bắt con ve, ngờ đâu chim sẻ nó nhè sau lưng*.
*Câu này vốn là 麻雀捕蝉, 黄雀在后的 – chim sẻ rình bắt ve, nhưng đằng sau lại có hoàng tước (một giống chim thuộc họ nhà Sẻ). Mình edit lại thế này cho dễ hiểu mà vẫn đảm bảo ngữ nghĩa
Diệp Tinh Tinh ngồi vào bàn làm việc rồi nhìn CV ứng tuyển trợ lý, đột nhiên sáng mắt. Đinh Tử Kỳ, vị thư ký kim bài của Lăng gia này lại lưu lạc đến mức nộp CV vào một công ty nhỏ như công ty cô ta, lần này càng thêm thú vị đây! Có điều nếu có gã ta hỗ trợ, việc đối phó họ Lăng kia hẳn sẽ dễ như ăn cháo.
Mà Đinh Tử Kỳ đến công ty này cũng bởi vì người tình của A Phi chính là Long Ký Hạo, vì thế gã ta cần Diệp Tinh Tinh hỗ trợ. Hai con người mang ý xấu riêng bỗng cấu kết với nhau tập hợp lại vì một mục đích chung.
Một ngày trôi qua nhanh chóng, càng đến chạng vạng, tâm thần Diệp Tinh Tinh càng mất ổn định. Rốt cuộc có nên đi gặp Cao Tường không đây? Cô ta bắt đầu do dự, một mặt cô ta cũng muốn nghe xem người kia có cho mình một giải thích khác không, mặt khác, cô nam quả nữ đơn độc gặp nhau, dường như sẽ phát sinh vài chuyện cô ta không thể khống chế được.
Có nên đi hay không? Bên tai Diệp Tinh Tinh vẫn hiện lên câu nói của người ấy: "Anh sẽ chờ đến khi em tới mới thôi."