"Chuyện này, chuyện này... Lăng công tử, nhưng bây giờ cũng không có hoạt động thế này, họ có tin không?"
"Cho nên mới cần anh nói chứ sao. Anh là thư ký của Thị trưởng, có uy tín này tôi tin chắc rằng họ sẽ coi là thật, anh nói không thành có không được à?"
"Vậy cũng được, tôi sẽ gắng thử xem sao."
Lăng Vân Phi hiểu rõ vị thư ký khiêm tốn này nói thử xem nghĩa là tỉ lệ thành công đã là mười phần: "Vậy đã làm phiền thư ký Vương. Đúng rồi, anh đừng quên nói chuyện với nhà trường Long Thiên Thiên, đỡ cho lúc đó hỏi đến sẽ lộ ra sơ sót."
"Vậy tôi phải nói với trường thế nào?"
"Chuyện đó tự anh nghĩ cách là được. Thư ký Vương, tôi tin tưởng anh sẽ nghĩ ra được một biện pháp thật tốt. Tôi còn có việc, đi trước đây. Đúng rồi, chuyện tôi đến đây đừng nói cho bác tôi nhé."
Nói xong không chờ thư ký phản ứng lại Lăng Vân Phi đã đứng lên đi ra ngoài. Lúc định đẩy cửa, Lăng Vân Phi quay đầu lại: "Ừm thư ký Vương à, sau khi chuyện thành công thì ớ gọi điện thoại cho tôi."
"À à vâng, Lăng công tử đi thong thả." Nói xong anh ta liền đứng dậy tiễn Lăng Vân Phi.
"Thôi thôi anh cứ ngồi xuống, không cần tiễn, nhanh nhanh nghĩ cách đi."
Thư ký Vương ngòi trên ghế, cau mày nhăn nhó nghĩ. Tiểu tổ tông này đúng là khó hầu, đường đường một thư ký thị trưởng như anh ta lại phải làm chuyện như vậy, thật không biết Lăng công tử đang bày trò gì? Tại sao lại tốn nhiều tâm tư trên người một cậu bé như thế? Không phải là đã coi trọng mẹ đứa bé, người phụ nữ xinh đẹp Diệp Tinh Tinh đó chứ? Nhưng vừa mắt mẹ lại bắt con là chuyện gì? Thư ký Vương rất tò mò, nhưng cũng không biết nên lý giải thế nào.
Kỳ thật anh ta không biết là mình đã đoán sai hết rồi. Người khiến Long đại thiếu cảm thấy hứng thú không phải là người phụ nữ xinh đẹp Diệp Tinh Tinh kia, mà là chồng cô ta, một người đàn ông. Có điều vừa nãy Lăng Vân Phi nói không để cho thị trưởng biết, chuyện này sao có thể giấu được hỏa nhãn kim tinh của thị trưởng chứ. Phỏng chừng từ khi Lăng công tử vào đến khi rời đi, tất cả đều đã được thị trưởng biết rõ như lòng bàn tay.
Đúng như dự đoán, Lăng Vân Phi vừa đi thì điện thoại của Lăng Chấn Đình gọi tới: "Thư ký Vương, đến phòng làm việc của tôi một chuyến."
"Vâng thưa thị trưởng." Chuyện nên đến cũng phải đến.
Thư ký Vương sửa sang lại quần áo của mình một chút rồi ra khỏi văn phòng. Anh ta tới phòng thị trưởng, gõ gõ cửa.
"Đi vào." Thanh âm trầm thấp vang lên.
Sau khi được mời thư ký Vương mới đẩy cửa bước vào: "Thị trưởng, ngài tìm tôi có việc ạ?"
"Thư ký Vương, lúc nãy A Phi tìm cậu có chuyện gì thế?"
"Ặc, chuyện đó, Lăng công tử đến..." Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Anh ta đã đồng ý với Lăng công tử là sẽ giữ bí mật, nhưng giờ thị trưởng lại hỏi, tình thế thật sự khó xử quá!
Thư ký Vương âm thầm cân nhắc quan hệ lợi hại một lúc, anh ta cảm giác được lãnh đạo của mình là thị trưởng, vẫn nên nói thật đi: "Chuyện đó, Lăng công tử tới tìm tôi là vì một cậu bé tên Long Thiên Thiên." Thư ký Vương ngẩng đầu nhìn sắc mặt của thị trưởng một cái: "Tiếp tục đi, Long Thiên Thiên?"
"Vâng, Lăng công tử bảo tôi gọi điện thoại cho Diệp gia, nói để Long Thiên Thiên ra ngoài tham gia thi đấu, để Long Thiên Thiên tạm thời không về nhà."
"Cái gì?" Lăng Chấn Đình nghi hoặc nhìn thư ký: "A Phi tìm tới cậu chỉ vì chuyện như vậy?"
Nhìn dáng vẻ không thể tin nổi của thị trưởng, thư ký Vương vô cùng đồng cảm. Lúc đó mình cũng cảm thấy hoài nghi vì cậu ta đến chỉ vì chút chuyện nhỏ này: "Đúng thế ạ, tôi cũng rất buồn bực, nhưng đúng là Lăng công tử đã nói như vậy."
Lăng Chấn Đình đăm chiêu nhìn thư ký trước mặt: "Ôi thư lý Vương, Long Thiên Thiên là con trai của Long Ký Hạo thật à?"
"Đúng vậy ạ, là con của Long Ký Hạo, là Long tổng của tập đoàn Hạo Dương lúc trước có cùng ăn cơm với ngài."
"Hả, thật à?" Lăng Chấn Đình trầm mặc, lần trước hình như chuyện mảnh đất đại lộ Tân Hải kia cũng vì người đàn ông này nhỉ? A Phi, rốt cuộc thì cháu đang suy nghĩ gì? Đang làm gì? Sẽ không động tâm với người đàn ông kia đấy chứ? Có điều Lăng Chấn Đình nhanh chóng ném những ý nghĩ hoang đường này ra khỏi đầu, hẳn là không đâu nhỉ?
Nhìn sắc mặt khó coi của lãnh đạo, thư ký Vương run lẩy bẩy nhìn ông: "Thị trưởng, chuyện đó, chuyện đó có cần nghe theo không?"
Thư ký Vương đã gọi Lăng Chấn Đình đang chìm đắm trong suy tư: "Ừ, cứ làm theo đi, mà làm đẹp đẽ một chút, không nên để người nhà họ Diệp hoài nghi."
"Vâng ạ, tôi sẽ nghĩ cách."
"Được rồi, đi xuống đi."
"Vâng." Thư ký Vương khẽ khom người cúi chào lãnh đạo rồi ra khỏi văn phòng.
Lăng Chấn Đình uống một ngụm trà thưởng thức vị đăng đắng của nó, A Hạo, bác hi vọng cháu chỉ đùa một chút thôi, tuyệt đối không nên thật lòng.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay cập nhật từng này đã.