*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lăng Vân Phi vừa lái xe vừa dùng một cái tay khác nắm chặt đan cài mười ngón với người ấy. Miệng hắn cũng không nhàn rỗi mà hưng phấn giới thiệu cho Long Ký Hạo: "A Hạo anh biết không? Chỗ em dẫn anh đi hôm nay, món ăn phương Bắc làm cực kỳ chính gốc nhé, nhất định anh sẽ thích. Đúng rồi A Hạo, tại sao anh lại không thích ăn cá?"
"Vì khi còn bé thèm ăn, một lần ăn phải cá nấu chưa chín nên sau đó không dám ăn cá nữa, tanh lắm." Long Ký Hạo nhàn nhạt mở miệng, ngữ điệu cũng chẳng có gì lên xuống. Nhưng thật ra bi thương trong đó chỉ mình anh hiểu. Lúc ấy thân thể của anh không tốt lắm, nhà thì rất nghèo. Lần đó anh bắt được một con cá trong sống, về nhà được bà ấy* làm cho mình.
*Ở đây tác giả dùng từ 她 - ngôi thứ hai chỉ phụ nữ.
Thời điểm đó, bé Long Ký Hạo vẫn đợi trước nồi cá, dù sao cũng là con nít liền thừa dịp bà ấy đi ra ngoài mà lén ăn một miếng. Cá vẫn chưa nấu chín, ăn vào miệng vô cùng vô cùng tanh, khiến dạ dày nôn nao muốn ói. Nhưng cậu bé lại không dám nói cho bà ấy biết, sợ người sẽ lo lắng.
Sau đó anh không dám ăn cá nữa, dù cá ngon đến đâu anh cũng không dám ăn một miếng. Nói sợ tanh chi bằng nói thẳng là mình nhát gan, không ăn cá chỉ vì không muốn lần nữa nhớ tới những hồi ức chẳng vui kia thôi.
Lăng Vân Phi dễ dàng nghe ra trong lời nói của anh có chút buồn. Về phần tại sao lại không vui, nhất định là có liên quan đến chuyện mình nhắc đến việc ăn cá. Mình đã hiểu nghe lời đoán ý như vậy tự bao giờ nhỉ, chỉ bởi vì người bên cạnh là anh ấy - Long Ký Hạo. Anh là tồn tại đặc thù của mình. Có điều hắn cũng không trực tiếp hỏi Long Ký Hạo làm sao, lại thông minh nhanh chóng hỏi sang chuyện khác. Nếu A Hạo đã nói sơ sài như thế, một người tri kỷ thì không nên hỏi tận gốc lý do. Hắn tin một ngày nào đó Long Ký Hạo sẽ mở rộng lòng nói cho mình biết, hoặc chính hắn tự điều tra.
"Hì hì, hóa ra lúc còn bé A Hạo là một nhóc mèo ham ăn à. Em không biết anh lại có một phương diện đáng yêu như thế cơ đấy. Khi còn bé nội em cũng thường không cho em ăn những thực phẩm rác rưởi, em hay lén mua ở trường, sau đó sẽ bỏ vào trong cặp sách, chờ đến khi không có ai mới dám lấy ra ăn."
"Còn nữa còn nữa, hồi cấp ba ấy, em có học hút thuốc nữa, em thấy dáng vẻ đàn ông phun khói thuốc cực kỳ ngầu. Lúc đó hay trốn trong góc phòng hoặc trong nhà vệ sinh để lén hút. Sau này ra nước ngoài du học, thoát được tầm mắt của bà trời nên em cũng tự do hơn. Không ai quản em cả, hơn nữa bầu không khí ở nước ngoài khá cởi mở, ăn chơi trác táng vui đến quên cả trời đất."
Nghe chàng trai này hào hứng kể chuyện hồi còn bé, những tăm tối trong lòng Long Ký Hạo cũng từ từ tan biến sạch sẽ. Đột nhiên anh hỏi một câu: "Lần đầu em sex là khi nào?"
Long Ký Hạo chỉ thuận miệng hỏi, nhưng lời này lọt vào tai Lăng Vân Phi lại khiến hắn sợ mất mật, lập tức giẫm phanh xe. May mắn là có thắt dây an toàn nên thân thể Long Ký Hạo chỉ hơi nghiêng về trước một chút, có điều anh cũng sợ hết hồn liền nổi nóng nhìn chàng thanh niên đột nhiên lên cơn: "Làm gì thế? Sao lại đột ngột dừng xe?"
Lăng Vân Phi lo lắng kéo tay anh nói: "A Hạo, em thừa nhận là cuộc sống của em trước đây rất loạn, cũng rất đa tình. Nhưng anh phải tin tưởng em, sau khi ở bên anh em chẳng hề liếc người khác lấy một cái. Hơn nữa tuy rằng em làm loạn với nhiều người, nhưng mà, nhưng mà mặt sau của em rất sạch sẽ và là lần đầu tiên. Toàn thế giới này chỉ có anh mới được, nếu là người khác thì em đã giết hắn rồi."
Những câu nói sau Lăng Vân Phi càng nói càng nhỏ, nhưng Long Ký Hạo vẫn nghe thấy rõ ràng. Đàn ông ai cũng có tình cảm với lần đầu tiên, anh cũng không ngoại lệ. Lúc lần đầu hai người họ phát sinh quan hệ, anh đã hơi say nên cũng không nhớ rõ ràng những chi tiết nhỏ cho lắm. Giờ chính tai anh nghe thấy, biết lần đầu của mặt sau Lăng Vân Phi là dành cho anh, hơn nữa cũng chỉ có mình anh mới có thể đè người này ở dưới thân. Long Ký Hạo nhếch miệng, cảm giác thỏa mãn trong lòng xông thẳng lên đầu. Không ngờ một câu nói thuận miệng của mình lại có thể khiến thanh niên phản ứng lớn như vậy.
Có điều việc này cũng chứng tỏ rằng Lăng Vân Phi quan tâm anh, anh cũng không muốn truy cứu tình sử hồi xưa của hắn. Cơ mà nhìn chàng thanh niên đang sốt ruột giải thích, trong lòng Long Ký Hạo vẫn có chút cao hứng, phiền muộn cũng bay biến hết. Anh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, không ngờ hóa ra mình lại là người ác liệt như thế. Thật sự, đã vậy còn rất chi là tình nguyện xem dáng vẻ sốt ruột của thanh niên để phán đoán tình cảm của hắn dành cho mình. Quả nhiên người đang yêu đương thì trí thông minh đều tụt xuống.
Lăng Vân Phi không nghe thấy anh đáp lại, trong lòng ảo não không thôi. Bầu không khí tốt đẹp bao nhiêu, giờ lại bị chính mình làm hỏng, sao cứ phải nói đến chuyện bên nước ngoài làm gì cơ chứ, hiện giờ thì ăn đủ rồi.
"A Hạo, xin lỗi, anh đừng giận được không. Em thề sau này tuyệt đối em sẽ không thế nữa. Hơn nữa khi đó em vẫn chưa quen biết anh, nếu như biết anh thì em sẽ không làm loạn rồi."
Long Ký Hạo giơ tay lên chạm vào đầu Lăng Vân Phi, động viên hôn trán hắn một cái "Được rồi, không cần phải khẩn trương. Tôi không hề tức giận, chuyện lúc trước tôi chả so đo, nhưng sau này em biết phải làm thế nào rồi chứ?" Long Ký Hạo xoa nắn đũng quần của Lăng Vân Phi, nặn nặn thằng nhóc đang mềm nhũn một hồi.
"A, A Hạo, anh làm gì thế?" Lăng Vân Phi kinh ngạc kêu lên: "Hay giờ anh muốn em? Hoặc là dùng cái kia của anh trừng phạt em nhé?" Âm điệu câu sau đã thay đổi hoàn toàn, có thêm chút sắc thái dục tình.
"Nếu như anh muốn thì em không ngại đâu." Lăng Vân Phi ngại ngùng mở miệng.
"Em nghĩ nhiều rồi." Long Ký Hạo giơ tay làm ra một động tác cắt bỏ: "Nếu như còn xuất hiện tình huống đó, tự gánh lấy hậu quả."
Lăng Vân Phi nghe xong mà mồ hôi lạnh nhất thời chảy ròng ròng, liều mạng che đũng quần: "Không thể nào A Hạo, ác thế á, hơn nữa nếu thiếu nó thì anh lên giường sẽ thiếu hụt đi bao lạc thú đấy. Vì thế không được đâu."
Lăng Vân Phi bày ra vẻ cẩn thận bảo vệ đũng quần từng li từng tí một, vo cùng đáng thương nhìn người đàn ông đang mỉm cười trước mắt. Long Ký Hạo giơ tay ra vỗ mạnh lên đầu Lăng Vân Phi: "Được rồi yên tâm đi, chỉ cần em thành thật, quản cho tốt t*ng trùng xông não của mình thì tất nhiên tôi sẽ cho em giữ lại nó. Còn đồ vật kia của em có thể mang đến lạc thú cho tôi hay không, tối nay tự nhiên tôi sẽ khảo chứng. Hiện giờ việc cấp bách là đi ăn cơm đi, tôi đói đến mức ngực sắp dán vào lưng rồi, lẽ nào em muốn dùng cái này để mưu sát chồng à?"
"A a, xin lỗi A Hạo, em đi ngay đây."
Lăng Vân Phi khởi động xe, nhưng miệng cũng không hề yên tĩnh: "A Hạo anh cứ yên tâm, từ nay về sau tuyệt đối em chỉ có mình anh."
Long Ký Hạo nghiêng đầu nhìn thanh niên đang bày ra vẻ mặt lấy lòng, không khỏi cảm thấy buồn cười. Nếu như đằng sau Lăng Vân Phi có một cái đuôi thì Long Ký Hạo tin giờ này cái đuôi đó đang nịnh nọt quẫy trái quẫy phải.
Rốt cuộc sau lúc hai người vừa đi vừa nghỉ, họ cũng đến nhà hàng lúc màn đêm vừa buông xuống. Giao chìa khóa cho người giữ cửa, hai người tiến vào phòng lớn.
Long Ký Hạo lướt nhanh một vòng liền phát hiện bên trong rất đông đúc, người ngồi kín chỗ. Mặc dù mới tháng mười nhưng tối đến vẫn lạnh căm. Trên bàn có nồi lẩu đang bốc hơi nóng chờ người bắt đầu ăn.
"A Hạo, chúng ta ngồi đâu đây?"
"Ở đại sảnh đi, có thể ngắm cảnh đêm bên ngoài, hơn nữa cũng rất nhộn nhịp."
Lăng Vân Phi lập tức muốn gật đầu đáp ứng, nhưng khi nhìn bốn phía chung quanh một chút lại lập tức mất hứng. Xung quanh đã có mấy cô gái mười bảy mười tám tuổi chỉ chỉ trỏ trỏ về phía họ: "Quao, anh ấy thật đẹp trai, người mặc âu phục kia cũng tuấn tú quá." Mà Long Ký Hạo chỉ đặt sự chú ý lên cách trang hoàng cổ điển của nhà hàng, không hề để ý đến mấy cô gái đang ồn ào lung tung quanh mình.
What, nữ nhân thối ở đâu thế này? Dám mơ ước người đàn ông của tôi. Lăng Vân Phi tàn bạo trừng mấy cô gái đang hào hứng thảo luận kia mấy lần.
"A a a, anh ấy nhìn tui kia, bà nói coi tui đến chào hỏi ảnh thì ảnh có thể để ý tui không?"
"Anh ấy không thèm để ý bà đâu, nhất định ảnh sẽ chú ý tui cho coi." Một cô bé tóc uốn cãi lại.
Trước đây các cô gái vì hắn mà tranh giành, tính cách cởi mở cũng làm hắn rất thích, vì những cô gái này mới chơi thật phóng khoáng trên giường, hơn nữa cũng rất dễ dàng chia tay. Nhưng giờ hắn lại thấy mấy cô này thật khiến người ta chán ngán, chỉ bằng mấy cô, những cô gái ngực to não bằng quả nho mà muốn hấp dẫn sự chú ý của A Hạo ư?
"A Hạo, chúng ta vào phòng riêng đi, bên ngoài cũng không còn chỗ."
Mặc dù trong đại sảnh rất náo nhiệt, thế nhưng nhìn chung quanh một lát, Long Ký Hạo đã không muốn hai người chỉ ăn một bữa cơm mà bị người vây coi như khỉ, bèn đáp ứng đề nghị của Lăng Vân Phi. Anh gọi nhân viên phục vụ đến: "Cho chúng tôi một phòng riêng sát cửa sổ."
Sau khi hai người tiến vào phòng riêng, Lăng Vân Phi lập tức ân cần đưa thực đơn cho Long Ký Hạo: "A Hạo, anh muốn ăn chút gì không?"
Long Ký Hạo mở thực đơn ra nhìn tên món ăn một chút, lập tức cảm thấy khá hài lòng, gần như đều là món ăn mà anh thích, hơn nữa đều do Lăng Vân Phi đề cử nên khẩu vị nhất định không tệ. Nhìn sắc mặt Long Ký Hạo, Lăng Vân Phi liền biết mình đến nhà hàng này là chuẩn rồi, A Hạo thích thì thật sự công sức tìm kiếm của mình không hề uổng phí.
Rốt cuộc Long Ký Hạo cũng tỉ mỉ xem xong thực đơn, anh hơi trầm ngâm một phen: "Ừm, muốn thịt xào giấm*, thịt xào dưa sợi*, oa bao nhục*, thịt viên rán, chân giò hầm*, tôm nõn nấu hành*, gà chiên bơ, đậu hủ ma bà*, ừm, thêm ít cải xanh, ngân hạnh tẩm đường, khổ qua xào suông*. Được rồi, những món này thôi. Vân Phi, em có muốn ăn gì không?"
Lăng Vân Phi nhạn lấy thực đơn tùy ý lật vài tờ: "Không đâu. A Hạo, những món anh chọn em thích hết. Chi bằng chúng ta gọi thêm canh đi. Anh muốn chọn loại nào."
"Không biết."
"Ừm, vậy thì gọi canh bí đao xương sườn nhé, được không?"
"Ừ, được đấy."
"A Hạo còn muốn nữa không? Nếu không lại gọi thêm vài món nhé?"
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh nghe vậy không khỏi đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Chỉ hai người mà gọi nhiều món như vậy, còn chê không đủ. Còn nữa, thanh niên anh tuấn kia cũng quá ân cần với người đàn ông bên cạnh nhỉ, cứ A Hạo dài A Hạo ngắn, thật không biết quan hệ của hai người là thế nào.
"Không cần, những món này đi." Long Ký Hạo mở miệng. Phục vụ cầm thực đơn đi ra ngoài. Lăng Vân Phi rót trà cho anh, hai người lại hàn huyên một lúc. Lát sau các món ăn nóng hổi bắt đầu nối tiếp nhau đặt lên bàn.
Lăng Vân Phi nhìn những món ăn đẹp mắt ngon miệng, nhất thời càng muốn ăn hơn. Một bữa cơm thoải mái thế này không biết đã bao lâu rồi anh không cảm nhận được. Bình thường ra ngoài ăn cơm cũng vì xã giao, tất nhiên không thể thích gì ăn nấy, ăn thêm nhiều. Long Ký Hạo duỗi người ngửi đồ ăn trên bàn, càng ngửi càng muốn ăn.
Nhìn động tác ấu trĩ không hợp tuổi của Long Ký Hạo, Lăng Vân Phi không khỏi bật cười: "A Hạo, anh nếm thử đi, có thích không?"
"Ừm." Long Ký Hạo gật gật đầu dùng đũa gắp một ít thịt sụn, miếng thịt trong miệng ngập mỡ mà không ngán, thật sự không tệ: "Ăn ngon thật." Long Ký Hạo tán dương.
"Lại nếm thử cái này đi anh." Lăng Vân Phi gắp một miếng giò thổi cho nguội: "A Hạo, há miệng nào."
Long Ký Hạo phối hợp há to miệng: "A." Anh nhìn miếng thịt màu nâu đỏ bóng nhẫy, há miệng nuốt lấy. Vừa vào miệng, miếng thịt mềm nhũn thơm hương, nước thuần vị nồng. Long Ký Hạo ăn xong còn liếm liếm miệng theo bản năng.
Bị hành động vô thức như vậy mê hoặc, Lăng Vân Phi nhất thời không kềm chế được mà đặt đũa xuống, nhào đến bên cạnh Long Ký Hạo.
"A Hạo, để em giúp anh lau một chút." Nói xong hắn liền duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm bờ môi trơn bóng của Long Ký Hạo, không hề có ý muốn ngừng.
Long Ký Hạo đẩy Lăng Vân Phi ra: "Được rồi, có ăn cơm không. Nếu động dục thì ra ngoài quẹo trái, tự mình đến nhà vệ sinh giải quyết đi."
Lăng Vân Phi chưa hết thòm thèm mà liếm môi một cái: "A Hạo, anh thật chẳng có tình thú chi cả." Nói xong còn cố ý bày ra dáng vẻ của cô vợ nhỏ, oan ức trừng mắt nhìn.
Long Ký Hạo cũng không để ý đến cái dạng này của hắn, anh gắp một miếng khổ qua đưa đến bên miệng chàng thanh niên đang giả vờ giả vịt: "Phần thưởng của em."
Lăng Vân Phi hào hứng ăn ngay lập tức: "Á, đắng quá. A Hạo, anh, anh..."
Nhìn người đàn ông đang cười cười trước mặt, Lăng Vân Phi nghĩ tuyệt đối anh đang cố ý. Có điều chỉ cần người ấy vui vẻ thì khổ qua trong miệng cũng không hề khó nuốt.
"Sao, em có ý kiến à?"
"Không không, sao em có ý kiến được." Lăng Vân Phi lập tức cười khan nói: "Khổ qua tốt vô cùng, vừa thanh hỏa lại còn thanh đạm, không tệ, em rất thích ăn, hơn
Nhìn chàng trai nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng là đắng đến cau mày, vậy mà ngoài miệng vẫn cố khen khổ qua ngon, Long Ký Hạo nhếch miệng: "Ăn ngon thì em ăn nhiều một chút." Anh lại gắp một miếng khổ qua xanh nõn ra vẻ muốn đút cho Lăng Vân Phi.
Không thể nào, ác đến thế sao. Mặc dù trong lòng Lăng Vân Phi không ngừng kêu khổ, nhưng vẫn không dám không ăn.
Tác giả có lời muốn nói: Đã lâu không cập nhật, xin lỗi mọi người.
Chú thích các món ăn: Mình đã cố hết sức để việt hóa các món ăn sao cho thuần Việt nhất rồi ;;;;___;;;;