Yêu Anh Phụ Hồ Sát Vách

Chương 60: Viên kẹo ngọt 60



Bầu không khí dường như đông cứng lại. Những người đi ngang qua hành lang đều nhìn về phía nhóm người đang đứng im.

Mặc dù biết người phụ nữ trước mặt chưa từng quan tâm và yêu thương Thư Mạch nhưng cô vẫn ôm theo chút hi vọng, dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, không có người mẹ nào lại đối xử tàn nhẫn với chính con đẻ của mình. Tuy nhiên đến giờ phút này cô mới biết rằng mình đã sai, Tạ Thiệu Vân hoàn toàn không xứng với chữ “Mẹ”.

Diêu Mỹ Nhân giấu suy nghĩ của mình đi, tiếp tục nhìn Tạ Thiệu Vân đang hung hăng, vênh váo.

“Tôi thấy…”

Tạ Thiệu Vân quan sát sự thay đổi của cô gái mới vừa rồi còn dịu dàng, yếu đuối, vậy mà giờ đây lại kiên cường, mạnh mẽ. Bà ta sững sờ nhìn mãi cho đến khi đối phương mở miệng, “Bà Tạ đây tuy là mẹ của Thư Mạch nhưng lại chưa từng nuôi dưỡng, dạy bảo cậu ấy, tôi cứ tưởng bà sẽ cảm thấy hổ thẹn, áy náy mới phải, giờ mới thấy tôi nghĩ nhiều rồi.”

Mặt của Tạ Thiệu Vân đỏ bừng lên vì tức giận.

Từ khi trở thành bà chủ nhà họ Phó, ai thấy bà cũng phải kính cẩn lễ phép hoặc khiêm nhường, lễ độ. Không ngờ con bé hèn mọn này lại dám mở miệng chỉ trích bà? Thật nực cười!!!

Diêu Mỹ Nhân tiếp tục nói: “Vì quan hệ giữa bà và Thư Mạch nên tôi mới nghĩ đến việc hòa giải, nhưng có lẽ giờ không được rồi.”

Đã đến nước này, Diêu Mỹ Nhân cảm thấy không thể tiếp tục nói chuyện bình thường với Tạ Thiệu Vân được nữa. Cô quay đầu nhìn Phó Diệu Quốc, “Ông Phó, tôi nghĩ ông biết tối qua chuyện gì đã xảy ra. Các người định dùng pháp luật để hại Thư Mạch, vậy tôi cũng có thể áp dụng cách đó, tôi sẽ kiện Phó Tiệp Nhiên…” Đôi môi mềm mại của Diêu Mỹ Nhân bỗng phun ra những lời khiến người khác phải tức giận: “Tội cưỡng hiếp không thành.”

Đôi mắt sau kính hơi nheo lại, không ngờ ngoài những lão hồ ly trên thường trường lại có người dám uy hiếp ông ta.

Tạ Thiệu Vân vô cùng bất ngờ khi thấy Diêu Mỹ Nhân to gan như vậy, bà ta trợn mắt nhìn cô, cười lạnh: “Cô nói hay đấy. Cưỡng hiếp? Ai có thể làm chứng? Không phải cái gì cũng có thể nói ra đâu.”

“Đoạn film này chính là bằng chứng, chỉ cần đưa nó ra thì Phó Tiệp Nhiên sẽ chết chắc. Việc làm của Thư Mạch chỉ là phòng vệ chính đáng, tuy làm đối phương bị thương nặng nhưng cũng không ảnh hưởng gì.” Khuôn mặt trắng nõn của Diêu Mỹ Nhân bình tĩnh đến lạ thường.

Trịnh Thiệu Khôn chỉ mất vài giây để truy cập hệ thống camera của phòng KTV. Tối qua, ngay sau khi xảy ra chuyện, Diêu Mỹ Nhân đã nhờ họ đến xin lại đoạn băng ghi hình. Đây cũng chính là lý do mà tận chiều này cô mới đến bệnh viện. Nắm trong tay bằng chứng nhưng cô không muốn lấy cứng đối cứng vì sợ sẽ ảnh hưởng đến Thư Mạch.

Thấy đối phương không hề sợ hãi, rốt cuộc Phó Diệu Quốc cũng không thể duy trì được vẻ mặt nho nhã, “Dựa vào đâu mà cô muốn đối chọi với tôi?”

Thấy đối phương định tạo ra khí thế áp bức, Diêu Mỹ Nhân đứng yên tại chỗ, khóe môi xuất hiện nụ cười, “Tôi chỉ biết người nhà họ Phó không thể mang tội cưỡng hiếp. Phó Hằng – chủ công ty bất động sản càng không thể chấp nhận một người thừa kế như vậy.”

“Cô…..”

Sắc mắt Phó Diệu Quốc lập tức tái mét.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, sự căng thẳng của Diêu Mỹ Nhân cuối cùng cũng được thả lỏng.

“Cô Diêu.”

Lúc này, một người cao lớn đi tới.

“Anh Cao, xin lỗi vì đã để anh phải chờ lâu.” Diêu Mỹ Nhân cảm ơn, “Tôi đã nói chuyện với ba mẹ của người trong cuộc, họ chấp nhẫn hòa giải rồi.”

“Nên vậy.” Cao Tiến gật đầu, “Vậy tôi về trước đây.”“Đi cẩn thận.”

Cao Tiến chính là một luật sư nổi tiếng, sáng sớm này cô đã nhờ anh ấy tiếp nhận chuyện này để đề phòng chuyện xấu xảy ra. Mặc dù Phó Diệu Quốc hứa không tiếp tục truy cứu chuyện này nhưng cô biết nếu đã chịu nhún nhường ở phương diện này, ông ta chắc chắn sẽ ra tay vào phương diện khác.

Hoàng hôn, trong phòng khách lớn, một chàng trai cao lớn lẳng lặng ngồi trên sofa, người toát ra sự cô đơn, tịch mịch.

Diêu Mỹ Nhân vừa vào đến cửa liền nhìn thấy cảnh này.

Thư Mạch ngước mắt nhìn, “Cậu về rồi.” Khi cô gái đến gần, sự cô đơn, lạnh lẽo bỗng chốc bị đánh tan.

“Chờ lâu chưa?” Diêu Mỹ Nhân bước nhanh đến sát cậu, mong điều này có thể cho cậu cảm giác an toàn.

Cô ra ngoài từ sáng sớm đến giờ mới về, lúc ấy Thư Mạch vẫn đang ngủ say nên cô không nỡ đánh thức cậu.

Thư Mạch không hề hài lòng với khoảng cách này, cậu kéo cô vào lồng ngực, ước có thể dán lên người cô.

Cậu gác đầu lên hõm vai Diêu Mỹ Nhân, rầu rĩ nói, “Lúc dậy không thấy cậu….” Cậu tự nói tự trả lởi: “Mình rất nhớ cậu.”

Không biết có phải do bị bệnh hay không mà lúc này Thư Mạch trở nên vô cùng trẻ con. Cậu dựa vào người cô, cái đầu to tròn không ngừng cọ cọ ở hõm vai, ngay sau đó, cổ lập tức đau nhói.

Thư Mạch cắn đúng vị trí mà tối qua Phó Tiệp Nhiên cắn vào. Diêu Mỹ Nhân vội thả lỏng người, cố gắng nhịn đau, mặc kệ cậu cắn càng lúc càng mạnh.

Phó Tiệp Nhiên cắn vào lúc Diêu Mỹ Nhân không để ý, sau đó Diêu Mỹ Nhân đã vùng vẫy thoát ra nên vết cắn không sâu lắm. Dù vậy, dấu răng nhàn nhạt kia vẫn khiến tim Thư Mạch đau nhói.

Mãi đến khi mùi máu tươi xuất hiện, Thư Mạch mới chịu dừng lại. Cậu chạm nhẹ lên dấu răng đỏ ngầu, còn vương ít máu. Thật ra cậu có thể cắn mạnh và sâu hơn để hai người không thể tách rời, tuy nhiên cuối cùng…cậu vẫn không nỡ.

Diêu Mỹ Nhân vừa thả lòng người được một lúc thì hơi nóng lại phun đến bên tai.
Thư Mạch cúi đầu, vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ vết cắn. Sau đó, có lẽ do sợ cô gái bị đau nên cậu liền hút mạnh vào miệng. Lúc buông ra, vết cắn đã chuyển sang màu đỏ thẫm.

Thấy vết đỏ trên cổ cô gái, tâm trạng Thư Mạch vui vẻ hơn nhiều, “Đẹp lắm!”

Diêu Mỹ Nhân nghiêng đầu nhìn sang, xem ra một tuần cũng không thể lành được.

“Cậu.”

Lúc này, Thư Mạch đột nhiên xích lại gần tai cô, vừa nũng nịu vừa ra lệnh: “Cậu sờ mình đi.”

“Cái gì?”

Thư Mạch ngẩng đầu lấp kín môi cô, đi theo đường cũ công thành chiếm đất.

Cậu cầm lấy bàn tay bé nhỏ của cô rồi kéo vào trong vạt áo, đặt nó lên lồng ngực.

Hai má Diêu Mỹ Nhân như bị đốt cháy, chóp mũi xinh xắn đổ đầy mồ hôi.

Đối lập với cô là hình ảnh Thư Mạch đang vui sướng hưởng thụ cảm giác được bàn tay mát lạnh lướt nhẹ trên cơ thể. Cậu rút lưỡi ra, dịu dàng liếm láp đôi môi đỏ mọng, lo lắng hỏi: “Tối qua mình như vậy, cậu có sợ không?”

Diêu Mỹ Nhân mở to đôi mắt long lanh khiến lòng người ngứa ngáy.

Thư Mạch mổ nhẹ thêm một cái nữa, giọng nói mang theo âu lo và phiền muộn, “Cậu có ghét mình không?”

Diêu Mỹ Nhân chưa kịp trả lời, cậu đã tiếp tục nói: “Dù cậu sợ mình, ghét mình, mình cũng sẽ không để cậu đi.” Lời nói này vô cùng chắc nịch.

Giây trước còn uy hiếp, giây sau cậu đã vội giải thích: “Thật ra từ khi lớn, mình không còn phát bệnh nữa. Mình có thể tự khống chế bản thân, cậu hãy tin mình.”

Đây là là lần đầu tiên cô thấy Thư Mạch lo lâng, yếu đuối như vậy.

“Mình biết.”

Nếu không phải vì cô, sao cậu có thể phát bệnh chứ?

Lòng Diêu Mỹ Nhân như bị người khác đâm vào, cô dùng sức ấn các cơ dưới lòng bàn tay, “Mình không sợ, mình cũng không ghét cậu”

Nhận được kết quả mong muốn, lông mày Thư Mạch lập tức giãn ra, môi mỏng ngập tràn ý cười.

“Mình biết cậu đã phải gặp nhiều khó khăn khi yêu mình.”

Diêu Mỹ Nhân lắc đầu, vừa cười vừa nói: “Sai rồi, mình yêu cậu đến đau khổ mới đúng.”

Lời nói của cô tựa như sóng biển che lấp lí trí của Thư Mạch.

Cậu liếm môi, đặt cô gái xuống dưới, “Mình không thể chịu nổi nữa.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.