Yêu Anh Phụ Hồ Sát Vách

Chương 20: Ghé thăm công trường



Editor: Annie

Beta: Hadyy and Dâu Tây ?

______________

Chàng trai trẻ tuổi thấy Thư Mạch đứng yên không phản ứng, cậu ta thở hổn hển mấy hơi rồi tiếp tục nói: “Thật sự là rất xinh đẹp, cao cao gầy gầy, làn da trắng như tuyết, nói chuyện nhẹ nhàng dễ nghe.” Như nghĩ đến cái gì, cậu ta gãi gãi đầu, mặt không tự chủ mà đỏ lên.

Cậu ta do dự một hồi, vẫn quyết định hỏi: “Anh Thư, người kia...... Cô ấy là em gái của anh sao?”

Thư Mạch nghe xong mô tả của đối phương, sớm đã biết là ai tới, tâm trạng vừa mừng vừa sợ. Nhưng khi thấy khuôn mặt đỏ hồng của cậu ta, mặt cậu đen lại, lãnh đạm trả lời: “Không phải.”

Chàng trai trẻ tuổi đột nhiên run lên, căng da đầu nhìn anh, đứng ở một bên chờ cậu nói tiếp.

Im lặng một hồi, môi mỏng của cậu gợn lên, dịu dàng nói: “Là bạn gái!”

Sau đó mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của người đứng bên, xoay người nói với Quách Kiến một tiếng rồi bước nhanh về phía cửa lớn.

Bầu trời trong xanh, mặt trời đã lên cao, một ngày oi bức lại bắt đầu.

Diêu Mỹ Nhân đứng ở trước cửa ra vào của công trường, nhìn tòa nhà cao tầng chưa hoàn thành ở bên trong, không thể tưởng tượng được tòa nhà sẽ trở thành biểu tượng của thành phố G trong tương lai lại có sự tham gia của Thư Mạch.

Trong lòng cô không khỏi dâng lên một tia tự hào, người đàn ông của cô thật lợi hại.

Không lâu sau Thư Mạch đã tới cửa lớn, cậu đi chậm lại, nhẹ nhàng thở một hơi rồi mới bước về phía cô.

Xung quanh đều là sắt thép lạnh băng và xi măng, công trường lạnh lẽo, hôi hám, một cô gái xinh xắn đứng ở nơi đó, xinh đẹp động lòng người, khiến cho hoàn cảnh tồi tệ ấy trở thành một bức tranh.

Mà người trong tranh đó, đứng đối diện với cậu, môi nở nụ cười.

Cậu nghe thấy cô nói: “Thư Mạch, mình tới tìm cậu. Vui không?”

Rất vui, thật sự rất vui.

Trái tim giống như được ngâm mình trong nước chanh mật ong, chua và ngọt ngào.

Thư Mạch tiến lên thì thấy khuôn mặt trắng nõn của Diêu Mỹ Nhân bị phiếm hồng do phơi nắng, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng.

Cậu nhìn mà đau lòng, nhỏ giọng mắng cô: “Cô gái ngốc, sao không tìm chỗ mát mẻ mà đợi mình.”

Khuôn mặt đỏ bừng, rất đẹp nhưng lại khiến cậu đau lòng.

Nói xong, cậu vươn tay muốn giúp cô lau đi cái trán đầy mồ hôi. Khoảng khắc sắp chạm tới, cậu lại cảm thấy tay mình không sạch sẽ nên muốn thu về.

Diêu Mỹ Nhân nắm lấy tay cậu, không cho cậu thu lại.

Nhìn khuôn mặt nhỏ trắng trẻo, Thư Mạch đành phải lật tay, mu bàn tay vụng về, nhẹ nhàng mà chậm rãi giúp cô lau trán.

“Mình muốn sớm được gặp cậu.”

Đôi mắt to sáng lấp lánh của cô nhìn thẳng vào mặt Thư Mạch, cười trả lời câu hỏi trước đó của cậu.

Nghe vậy trái tim Thư Mạch như được lấp đầy: “Ừm, mình biết rồi.”

Sau khi hai người vào bên trong, cậu giới thiệu Diêu Mỹ Nhân với mọi người, khóe miệng không kiềm chế được mà mỉm cười. Hôm nay, mọi người ở công trường đều biết Thư Mạch có bạn gái nhỏ xinh đẹp tới thăm.

“Chào chị dâu.”

“Xin chào.” Diêu Mỹ Nhân cười đáp lại.

Lúc đầu khi bị gọi chị dâu, mặt cô đỏ lên, nhưng vài lần sau, cô liền quen.

Không bao lâu, hai người đi đến một bục cao gần khung sắt “Đây là chú Trần, là người phụ trách nơi này, mình đi theo giúp đỡ chú Trần đã nhiều lần.” Thư Mạch giới thiệu với Diêu Mỹ Nhân.

“Chào chú Trần.” Diêu Mỹ Nhân khom lưng cảm ơn chú Trần: “Cảm ơn chú đã giúp đỡ Thư Mạch.”

“Cháu đúng là một cô gái xinh đẹp.” Do thường xuyên chạy công trình nên làn da chú Trần hơi ngăm đen nhưng dáng người ông không cao, ông nở nụ cười hiền lành: “Không cần khách sáo, Thư Mạch giúp chú không ít, là chú nên cảm ơn nó mới đúng.” Đối với cô gái dịu dàng này, ông hạ thấp giọng nói, sợ khiến cô gái nhỏ nhà người ta sợ hãi. Ông quay đầu nhìn Thư Mạch, bàn tay to dùng sức vỗ vỗ bả vai Thư Mạch, “Nhóc con, cậu được lắm, tìm được một cô gái nhỏ xinh đẹp hiểu chuyện như vậy, trước kia tôi còn tưởng cậu không biết gì về chuyện tình cảm chứ.”

Bình thường nhìn cậu có vẻ lạnh lùng, trừ chuyện công việc, thì không nói chuyện gì nhiều, bị con gái chú Quách quấn lấy thì cậu cũng tỏ ra xa cách, ông còn tưởng rằng Thư Mạch không quan tâm đến chuyện tình cảm, không ngờ cậu ấy đã có chủ, hơn nữa  lại còn tốt đến vậy.

Thư Mạch nhấp môi, do bị trêu chọc nên tai hơi đỏ lên, mà Diêu Mỹ Nhân bên cạnh cũng không hề thua kém chút nào.

Chú Trần thấy hai cô cậu trước mặt này đều bày ra vẻ ngây ngô thẹn thùng, không nhịn được mà cười to, “Được rồi, được rồi, không trêu ghẹo hai đứa, Tiểu Mạch, cháu dẫn bạn gái đến phòng nghỉ nghỉ ngơi đi, nơi này khá lộn xộn, không may bị thương thì sao.”

“Dạ, vậy cháu đưa cậu ấy đi trước.” Thư Mạch cầm bàn tay nhỏ của Diêu Mỹ Nhân dắt tới phòng nghỉ ở khu bên kia.

Vòng qua những tòa nhà cao tầng, phía sau là một dãy nhà có nhiều phòng.

Thư Mạch dắt Diêu Mỹ Nhân tới trước căn phòng thứ hai ở phía bên tay trái, cửa không khóa được làm bằng sắt. Nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

“Bên trong hơi bừa bộn.” Thư Mạch ngượng ngùng.

“Thật không?”

Diêu Mỹ Nhân cảm thấy hứng thú, không chờ Thư Mạch dẫn đường, liền đi vào trước.

Cậu nói thật, bên trong quả thật có chút bừa bộn.

Phòng rộng khoảng sáu mét vuông,  có một cái giường, một cái ghế, một cái bàn, trên bàn đặt nhiều đồ vật.

Thư Mạch bước nhanh qua, ôm quần áo trên ghế đặt lên góc giường, sau đó đem ghế dựa đến đặt trước mặt cô, “Cậu ngồi đây đi.”

Sau đó lại rót một ly nước nóng đưa cho Diêu Mỹ Nhân, “Nóng đó, thổi rồi hãn uống.” Đôi môi của cô hình khu hơi khô.

Diêu Mỹ Nhân thật sự rất khát, cô thổi một lúc, cái miệng nhỏ nhẹ nhàng nhấp một cái, làm ướt yết hầu, giảm bớt chút khô rát trong họng.

Ngôi nhà lạnh lẽo, bên trong một cô gái xinh đẹp như hoa đang ngồi. Thư Mạch nhìn đến vui vẻ, cả mặt đều là ý cười: “Sao đột nhiên lại tới tìm mình?”

Đôi mắt đen nhánh của cô hàm chứa một tia giảo hoạt, khóe miệng nhếch lên.

“Tối hôm qua có người tức giận, khiến mình không thể ngủ yên, mình đành phải tới đây để xua tan tức giận”

Thư Mạch nhấc mi lên, đôi mắt đen như mực chăm chú nhìn cô: “Là vậy sao? Mình tưởng nhóc con tuyệt tình như cậu sẽ không nhớ đến mình.”

Hừ hừ, cô sẽ không thừa nhận đâu.

Cô chuyển đề tài: “Tại sao mọi người ở đây đều gọi mình là chị dâu.” Khi nói đến cụm từ “Chị dâu”, giọng cô không khỏi thấp xuống.

Thư Mạch nhìn ra được là cô đang ngượng ngùng nhưng không nói ra.

“Trước kia có vài chuyện xảy ra, mình đã giúp đỡ bọn họ, vậy nên sau này bọn họ liền gọi mình là đại ca.”

“Xem ra, cậu có ơn lớn với họ.” Bằng không ai lại nguyện ý gọi một người nhỏ tuổi hơn mình là đại ca, chỉ có tâm phục khẩu phục thì người ta mới như vậy.

Thư Mạch cười nhẹ: “Cậu hiểu rất nhiều chuyện, sao lại nhạy bén thế hả?”

“Đương nhiên!” Môi đỏ của Diêu Mỹ Nhân nhếch lên, do mới vừa uống xong nước, trên mặt còn dính vết nước, ẩm ướt sáng bóng, thoạt nhìn so với cánh hoa còn đẹp hơn.

Yết hầu Thư Mạch trượt xuống, cậu nhanh chóng rũ mí mắt xuống, dịch chuyển tầm mắt sang nơi khác.

“Giày cậu bị dơ rồi.” Cậu nhìn xuống chân cô, đôi giày trắng dính đầy bùn đất và xi măng, không còn phù hợp với dáng vẻ sạch sẽ của cô.

“A? Vậy sao?”

Diêu Mỹ Nhân nhìn thoáng qua, cười cười, không để ý mà thu chân lại, yên lặng ngồi dựa lên ghế.

Thư Mạch không nói gì, cậu cầm một hộp khăn giấy trên bàn rồi đi tới cạnh cô.

Diêu Mỹ Nhân không hiểu rõ chuyện gì, cho đến khi thân hình cao lớn đĩnh đạc ngồi xuống bên người cô, bàn tay to lớn bắt lấy chân cô, cô mới bắt đầu hoảng loạn, “Sao...... Làm sao vậy?”

“Ngoan, đừng lộn xộn.”

Thư Mạch thấp giọng nói.

Sau đó cậu lấy một đoạn khăn giấy, nâng chân cô lên, chuẩn bị lau giày giày cho cô.

“Thư Mạch, đừng...... rất bẩn.” Diêu Mỹ Nhân muốn rút chân mình về thì phát hiện chân bị nắm rất chặt.

“Đừng nhúc nhích, cậu ngoan ngoãn một chút đi.”

Một tay Thư Mạch nắm lấy mắt cá chân cô, một tay lau đi vết bùn dính trên giày.

Diêu Mỹ Nhân khiếp sợ mở to mắt nhìn cậu đang chăm chú lau giày cho cô mà không hề có chút ghét bỏ nào, điều đó khiến cô vừa cảm động vừa hoảng sợ.

“Thư Mạch, sao cậu lại tốt như vậy.”

Thư Mạch ngẩng đầu, khóe miệng đầy ý cười, “Thích không?” Không đợi Diêu Mỹ Nhân trả lời, cậu lại nói tiếp: “Thích thì hôn mình một cái.”

Diêu Mỹ Nhân trợn tròn mắt, a, con người này sao lại đáng ghét đến vậy, cô mới cảm động chưa đến một giây thôi.

Không bao lâu, không khí trong phòng liền trầm xuống. Có lẽ là do ngồi, ống quần jean của Diêu Mỹ Nhân bị hổng lên trên, cho nên bàn tay to của cậu cùng phần chân lộ ra của Diêu Mỹ Nhân chạm vào nhau. Lúc mới đầu không có cảm giác gì, lâu dần, cô mới cảm thấy lòng bàn tay của cậu tựa như một ngọn lửa tỏa ra khí nóng.

Cô khẽ cử động chân một chút, lòng bàn tay cậu cọ xát da thịt nõn nà, khiến cô cảm thấy hơi đau rát.Thư Mạch bị mắt cá chân trong tay hấp dẫn, da thịt tinh tế trắng nõn, so với bàn tay thô ráp của cậu như đối lập, mền mại như chỉ cần véo nhẹ một cái là chảy nước.

Ngón tay cái không nhịn được mà vuốt ve nhẹ nhàng lên đôi chân nõn nà......

Lúc này, một cô gái nhỏ xinh bước vào công trường.

“Chú Trần, Thư Mạch đâu rồi?”

Chú Trần đang bận rộn chỉ huy nên rất muốn mắng người đi tới, khi quay lại thì thấy một cô gái có gương mặt thanh tú, ông mất kiên nhẫn trả lời: “Đi nghỉ ngơi rồi.”

“Vậy cháu tới đó tìm cậu ấy.” Nói xong cô gái vui sướng mà xoay người rời đi.

Không xong!

Chú Trần giờ mới nhớ tới bạn gái nhỏ của Thư Mạch cũng đang ở đó, nên vội hô lớn: “Chờ một chút......”

Nhìn bóng lưng càng lúc càng xa, chú Trần lắc đầu, quên đi, chuyện của người trẻ tuổi, ông không quản được.

Người đó là Quách Thiến, con gái của kiến trúc sư Quách Kiến, hôm nay là chủ nhật nên cô không phải đi học nên mới có thời gian tới tìm Thư Mạch.

Cô nhìn đôi giày cao gót mới mua của mình, đi đường đã cố gắng tránh những vũng bùn, nhưng đế giày vẫn dính không ít bùn đất, cô không vui mà đi đến cạnh một tảng đá, ma sát đế giày dính bùn bẩn. Thấy đế giày đã vơi bớt bùn đất đi, cô sửa sang lại chiếc váy trên người một chút rồi mới đi về phía phòng nghỉ.

“Thư Mạch, mình tới thăm cậu, cậu nhìn chiếc váy mới của mình có đẹp không.....”

Giọng nói của cô gái ở chợt ngừng lại. Cô nhìn hai người trong phòng, sững sờ tại chỗ, chàng trai tay cầm chân cô gái, hai khuôn mặt sát vào nhau, cô lên tiếng chất vấn: “Hai người đang làm gì đó?”

Mặt Diêu Mỹ Nhân phút chốc liền đỏ lên.

Mắt Thư Mạch trầm xuống, mang theo chút thất vọng cùng bất mãn khi bị quấy rầy. Cậu vẫn ngồi xổm như cũ, tiếp tục lau giày cho cô.

Quách Thiến đi tới, thấy Thư Mạch đang lau giày cho một cô gái, một màn này thực sự rất chói mắt, mặt cô lập tức khó coi, giọng nói có chút tức giận: “Anh Mạch, cô ta là ai?”

Chuyện tốt bị quấy rầy khiến Thư Mạch khó chịu: “Bạn gái tôi.”

“Cái gì...... Sao có thể.” Quách Thiến khiếp sợ, “Mình không tin, cậu có bạn gái từ khi nào?”

Bị người khác nhìn chằm chằm, Diêu Mỹ Nhân hơi mất tự nhiên, cô giật giật chân: “Thôi đừng lau nữa, tý đi lại bị bẩn thôi.”

Thư Mạch biết cô đang xấu hổ, cũng không miễn cưỡng, buông lỏng chân cô ra.

“Thư Mạch!” Quách Thiến không vừa lòng thái độ xem nhẹ mình của đối phương.

Thư Mạch lạnh lùng trả lời, “Cô ấy chính là bạn gái của tôi, cô tin hay không thì tùy, còn nữa, khi vào phòng người khác yêu cầu gõ cửa trước, đây là phép lịch sự cơ bản.”

“Cậu...... Cậu hung dữ với tôi, a a a a, tôi ghét cậu” Quách Thiến dậm chân, khi nhận ra Thư Mạch căn bản không quan tâm đến lời cô nói, cô mới dừng lại.

Quách Thiến quan sát Diêu Mỹ Nhân đang ngồi trên ghế, da trắng như tuyết, môi đỏ răng trắng, đẹp đến mức khiến người ta khó có thể rời mắt.

Diêu Mỹ Nhân mỉm cười đứng lên chào hỏi: “Xin chào.”

“Hừ!”

Cô ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận cô gái trước mặt đẹp đến mức khiến cô ta không thể tức giận được.

“Cô tới tìm tôi có chuyện gì?” Thư Mạch nhíu mày, vô cùng khó chịu khi bị quấy rầy.

Quách Thiến kéo váy, mặt thẹn thùng: “Váy mới của mình đẹp không?”

Mặt Thư Mạch đen lại, “Chú Quách cũng đang ở công trường, để tôi đi gọi chú ấy.”

“Đừng mà, đừng mà, Thư Mạch, cậu thật sự rất đáng ghét.” Cha Quách Thiến mà biết cô ta chạy tới công trường, nhất định lại cằn nhằn cho xem. Cô ta không muốn bỏ đi, nhưng lại sợ cha mình lát nữa qua đây, nghĩ đến việc Thư Mạch đã có bạn gái, cô rất đau lòng, cuối cùng đành cắn môi rời đi.

Diêu Mỹ Nhân nhìn cô gái tới như một làn gió, rồi lại tức giận mà bỏ đi, không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Cậu cười gì?” Thư Mạch không hài lòng.

“Cô ấy là con gái của chú Quách à? Khá thú vị đấy.” Cô có thể nhìn ra được đó là một cô gái vui vẻ hoạt bát.

Thư Mạch đến gần cô, giọng lại trầm thêm: “Cô ấy thích bạn trai của cậu, cậu còn có thể cười được?”

Cậu càng lúc dựa càng gần, Diêu Mỹ Nhân nuốt nuốt nước bọt, nghĩ đến một màn vừa rồi bị người ngoài nhìn thấy, cô cắn cắn môi: “Không phải, chỉ là mình cảm thấy cậu ấy không có ác ý. Quan trọng là, ánh mắt cô ấy nhìn cậu không sáng như sao.”

“Phải vậy không?”

“Ừm, chắc chắn là như vậy.”

Cậu không biết, thích một người, khi nhìn đối phương ánh mắt sẽ sáng lên, giống như cậu nhìn cô vậy.

Cô nhìn thấy trong mắt cậu ánh lên muôn vàn ánh sao.

Nhìn bộ dáng bất mãn của Thư Mạch đối với người vừa tới quấy rầy, Diêu Mỹ Nhân cười cong khóe mắt. Cô ghé sát tai cậu, mang theo hương thơm nhàn nhạt, giọng nói nhẹ nhàng, khiến lòng Thư Mạch rạo rực: “Cậu biết không? Mình cũng mới mua váy mới.”, “Tối nay cậu nhìn thử xem, mình mặc có đẹp hay không nhé?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.