Nói xong những lời này, Lưu Tĩnh hai tay đặt trên nền đá lạnh, cúi đầu xuống lạy một cái.
"Thánh Thượng minh xét." giọng ông tràn đầy kiên định: "nhi tử thần có sai, tuyệt đối không trốn tội, nhưng lỗi không phải do nó, không thể đổ lên đầu nó được."
Trên ngai rồng, Thánh Thượng híp mắt nhìn.
Chỉ cần thấy Lưu Tĩnh kiên quyết như vậy, Thánh Thượng cũng có phần nghiêng về phía Lưu gia.
Nhưng oái oăm thay người này lại là Lưu Tĩnh.
Thánh Thượng tự thấy mình vẫn hiểu được đôi chút về con người này.
"Cát đại nhân." Thánh Thượng gọi, hỏi lão ngự sử: "khanh biết rõ ngọn nguồn hơn, có phải như vậy không?"
Cát ngự sử bước ra, trong nét mặt có hơi khó xử.
Khi trước, ông mắng cha con Lưu gia không hề nể tình.
Nhưng lời của Lưu Tĩnh lại không thể không có lý, ít nhất là không mâu thuẫn rõ rệt với những gì ông đã nghe kể.
Các cô nương, nhất là quận chúa Ninh An, cho rằng Lưu Tấn xuất hiện trong vườn sau là không thích hợp.
Miệng thì cứ "quận chúa thế này, quận chúa thế kia" cũng làm người ta nghĩ hắn đã chuẩn bị trước.
Nhưng nếu Lưu Tấn chỉ đơn thuần là thích quận chúa, lại vô tình sa vào bẫy của Trịnh Lưu...
Chẳng lẽ Lưu Tấn lại không được phép có chút hành động thiếu suy nghĩ của một thiếu niên ư?
Dù có nghi ngờ là Lưu Tấn có ý đồ xấu nhưng không đủ chứng cứ.
Mà chứng cứ không đủ, nha môn cũng không thể định tội.
Cát ngự sử đành nói: "Lời của Lưu đại nhân cũng có thể nói là hợp lý."
Lưu Tĩnh khiêm tốn cúi đầu.
Trong lòng lại âm thầm mắng Lưu Tấn mấy câu.
Tấn nhi thiếu nhanh trí quá.
Hôm qua trong vườn, chỉ cần Tấn nhi biết cách giải thích cho mình, cũng sẽ không đến mức bị ép đến đường cùng như vậy.
Trên ngai rồng, Thánh Thượng khẽ gõ ngón tay lên tay vịn.
Ánh mắt lướt qua quần thần, cuối cùng hiện lên một chút không hài lòng.
Không phải với Lưu Tĩnh mà là với Từ Giản.
Từ Giản đang xem trò vui đến mê mẩn sao?
Đây là chuyện của Lưu gia à? Liên quan đến cả Ninh An đấy.
Lời nói của Lưu Tĩnh cả trong lẫn ngoài đều nhấn mạnh Lưu Tấn yêu mến Ninh An, Ninh An tuy rằng không ưa Lưu Tấn, cũng không để hắn lại gần, nhưng cái danh "yêu đơn phương" của Lưu Tấn thì đã gắn vào rồi.
Trước đây, khi ở ngự thư phòng cùng Từ Giản nói về Ninh An, nhắc đến Lưu Tấn, nhưng đó là chuyện riêng tư, ngoài kia không ai biết.
Giờ thì cả Kim Loan điện này, ai ai cũng nghe thấy.
Dù một người họ Từ, một người họ Lưu, cũng là anh em ruột thịt cùng dòng máu.
Sau này nếu ông ban hôn Ninh An cho Từ Giản...
Thánh Thượng xoa thái dương, nghĩ đến đây đã thấy rối rắm.
Thánh Thượng lại liếc nhìn Từ Giản, trong lòng nghĩ, có phải hơi thiếu đầu óc rồi không?
Từ Giản bị Thánh Thượng liếc qua mấy lần, tất nhiên không thể không nhận ra, chỉ là giả vờ không biết.
Hắn đang suy ngẫm lời Lưu Tĩnh.
Hắn là người biết rõ.
Hắn biết Lưu Tấn không có ý tốt, là nhắm đến việc lập bẫy Lâm Vân Yên.
Càng biết rõ càng phải nói, lời của Lưu Tĩnh nói rất có lý, đẩy hết mọi lỗi lầm ra ngoài, tẩy sạch Lưu Tấn.
Tẩy còn trắng hơn cả khuôn mặt Lưu Tĩnh bây giờ.
Hai mắt Lưu Tĩnh hiện còn đang thâm quầng thế kia.
Nghĩ đến đây, Từ Giản chợt hiểu ý đồ của Lưu Tĩnh.
Lưu Tĩnh có nhắc đến Lâm Vân Yên, nhưng ông đã không còn dám mơ tưởng đến việc kết thân với phủ Thành Ý Bá nữa, ông biết về tài năng, Lưu Tấn hoàn toàn không phải đối thủ của Lâm Vân Yên.
Mục tiêu của Lưu Tĩnh là Trịnh Lưu, dù là "làm sai thành đúng" hay "chọn quả mềm mà bóp", thì dù sao Trịnh Lưu cũng dễ đối phó hơn.
Lưu Tấn càng vô tội, Trịnh Lưu càng tồi tệ, con đường của phủ Vân Dương Bá càng hẹp.
Lưu Tĩnh đang đun nấu một bát canh hoàng liên, còn phải khiến Vân Dương Bá hóa thành kẻ câm.
Nghĩ vậy, Từ Giản hơi nghiêng người, nhìn Vân Dương Bá một cái, lại nhìn thêm cái nữa.
Vân Dương Bá bị hắn nhìn đến mức lửa giận bốc lên.
Phụ Quốc Công có ý gì thế?
Xảy ra chuyện như vậy, bị người ta bàn tán, ông đều đã chuẩn bị tâm lý.
Ngự sử chắc chắn sẽ mắng, các đồng liêu cũng sẽ bàn tán sau lưng, người xem trò vui không thiếu, nhưng ai lại dám vui ra mặt như thế này?
Đây là Kim Loan điện, không phải chợ rau.
Xem trò cười cũng phải coi nơi chốn chứ.
Vân Dương Bá càng nghĩ càng tức, nói với Lưu Tĩnh: "Ý của Lưu đại nhân là tất cả đều do nữ nhi của ta sai sao?"
Lưu Tĩnh không nói, trên mặt như thể viết rõ: Không thì còn gì nữa?
Vân Dương Bá vung tay áo: "Các ngươi rõ ràng không có ý tốt."
"Bá gia, nói chuyện phải có chứng cứ." Lưu Tĩnh chắp tay thi lễ với Thánh Thượng: "không thể phạm tội khi quân."
Một hơi nghẹn trong cổ họng, Vân Dương Bá tiến thoái lưỡng nan, thấy Thánh Thượng đang nhìn mình, đành phải quỳ xuống trước.
"Thần, thần... ôi!" Vân Dương Bá không nói nên lời.
Đúng là Trịnh Lưu làm việc bậy bạ, bản thân không lối thoát, cũng không để gia đình có chút đường lui.
Vân Dương Bá muốn học Lưu Tĩnh phủi bỏ trách nhiệm, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Đổ cho Lưu Tấn, không đổ được.
Đổ cho quận chúa Ninh An...
Không còn nghi ngờ gì nữa, mọi chuyện trùng hợp đến mức hoàn hảo, chắc chắn là quận chúa đứng sau thao túng.
Nhưng Lưu Tĩnh có thể nói Lưu Tấn yêu mến quận chúa, còn Vân Dương Bá sao có thể nói Trịnh Lưu cũng yêu mến quận chúa được?
Điên rồi sao?
Trịnh Lưu là ghen ghét, đố kỵ, tự cho mình giỏi, khiến ông bị quay mòng mòng.
Vân Dương Bá không thể nói được.
Ông mà dám nói "quận chúa tương kế tựu kế", thì vẫn là Trịnh Lưu bày mưu tính kế trước.
Huống chi, Thành Ý Bá từ đầu tới cuối chưa mở miệng, người ta chỉ đứng đó, nét mặt hiện rõ vẻ khó chịu, như muốn nói: đừng ai lại gần ta.
Không còn cách nào, Vân Dương Bá đành chọn cách tỏ vẻ đáng thương: "Thần không dạy dỗ tốt nữ nhi, thần vô cùng hổ thẹn. Tiểu nữ hôm qua trở về phủ, vừa xấu hổ vừa tự trách, vì ngã xuống nước, cơ thể yếu ớt, đã đổ bệnh. Nó lần này đã nhận được bài học đắt giá, cũng tự biết mình sai. Thầy thuốc bảo, sức khỏe nó vốn không tốt, lần này cả yếu tố bên ngoài lẫn bên trong đều có, bệnh tình đến nhanh, kết quả thế nào còn chưa biết. Nếu có thể vượt qua, thần nhất định bắt nó đến tạ tội với quận chúa Ninh An."
Nghe vậy, tim Lưu Tĩnh đập thình thịch.
Nước hồ lạnh đến thấu xương, tiểu nương tử yếu ớt, đổ bệnh là không lạ, chỉ cần Lưu Tấn "bệnh" nặng hơn, chuyện này vẫn có thể giải quyết.
Nhưng Vân Dương Bá nói thế, chẳng lẽ họ muốn dùng chiêu độc sao?
Nhà mình đang toan tính "ân cứu mạng", phủ Vân Dương Bá lại định đoạt luôn cái mạng...
Đây chẳng phải là công cốc, mà còn mất luôn cả cá lẫn giỏ.
"Bá gia, lệnh ái bệnh nặng đến vậy sao?" Lưu Tĩnh nhanh chóng suy nghĩ: "Nhi tử thần ra tay cứu người, vốn là có lòng tốt, nếu vì vậy mà hại đến tính mạng lệnh ái, thì đúng là lòng tốt hóa thành đại họa, vô duyên vô cớ phải gánh một mạng người. Thánh Thượng, thần xin Thánh Thượng chỉ định Thái y đến xem bệnh cho Trịnh tiểu thư. Nàng tuy hành sự quá quắt, nhưng không đáng phải thế."
"Xin Thái y sao?"
Thánh Thượng chưa kịp trả lời, Từ Giản đã xen vào.
"Tiểu thư phủ Vân Dương Bá bệnh nặng, Lưu Tấn cũng bệnh chẳng nhẹ." hắn chậc một tiếng: "Xin Thái y mà làm gì, không bằng tìm một ông thầy bói, xem ngày tốt, xung hỷ* thử xem sao?"
*Theo wikipedia: Xung hỷ, hay còn gọi là kiến hỷ, là một phong tục tín ngưỡng dân gian phổ biến ở các quốc gia châu Á như Trung Quốc, Ấn Độ, v.v. Phong tục này bao gồm việc tổ chức hôn lễ cho một người bệnh lâu ngày không khỏi với hy vọng dùng "hỷ sự" để "xua đuổi" vận rủi, từ đó giúp cải thiện sức khỏe của người bệnh.
Ngoài hình thức nam nữ kết hôn để xung hỷ, đôi khi cũng có trường hợp con cái tổ chức hôn lễ để xung hỷ cho cha mẹ bị bệnh. Người bệnh có thể vì tâm trạng vui vẻ mà tình trạng sức khỏe được cải thiện.