Chương 129: Tìm điểm chung, giữ sự khác biệt, trò chuyện vui vẻ
Sắc mặt của Lâm Dư không mấy tốt.
Không cần nghĩ cách từ chối thì nghe cũng ổn; có lý do tốt sẵn lẽ ra càng hay.
Nếu không có câu cuối cùng, ông nghĩ rằng ông cũng có thể chấp nhận.
Nhưng rồi Phụ Quốc công lại nhắc đến Lưu Tấn.
Dựa vào việc hạ thấp Lưu Tấn để nâng mình lên sao?
Lâm Dư không nghĩ thế.
Dù là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng khi đứa em vừa bước vào Từ Ninh cung đã bị Vân Yên mắng cho, tính tình ra sao cũng có thể đoán được.
Đường đường là Phụ Quốc công, sao cần dùng cách này để mở đường chứ?
Quốc công gia chỉ đang nhắc nhở ông thôi.
Dù sao, Lưu Tĩnh là loại người thế nào, việc hắn cưới con gái của Quốc công ra sao, Từ Giản là người hiểu rõ hơn ai hết.
Thẳng thắn mà nói, Lâm Dư nghĩ ông không thể làm như lão Quốc công gia, ông sẽ giúp đỡ con rể mình.
Con rể cũng là con, nếu có thể giúp được ông sẽ giúp.
Chỉ cần con rể đối xử tốt với Vân Yên, chân thành và hết lòng.
Nhưng ông sẵn lòng giúp không có nghĩa ông muốn để người khác cố ý tính toán Vân Yên.
Nhất là nhà họ Lưu đã có tiền lệ.
Với xuất thân, dung mạo, tính cách của Vân Yên, thế gian này thiếu gì người tốt để nàng chọn? Cớ gì phải để người ta tính toán?
Ông còn chẳng coi trọng Phụ Quốc công...
Ừm?
Lâm Dư hít sâu một hơi, không biểu lộ gì mà chỉ liếc Từ Giản mấy cái.
Bỏ qua định kiến và sự soi mói, Từ Giản quả thực là một thanh niên xuất sắc, lần hợp tác trước đó cũng rất suôn sẻ.
Vì đây là ý muốn của Thánh Thượng, Từ Giản cũng chưa tỏ rõ ý định, vậy nên tạm thời cứ gác lại, chỉ nói đến phần chắc chắn.
"Không thể để nhà họ Lưu muốn tính toán Vân Yên thế nào thì tính." Lâm Dư trầm giọng nói: "Điều này ta và Quốc công gia đồng quan điểm."
Nghe vậy, chân mày Từ Giản nhướng lên.
Lâm Dư lại nói: "Chỉ là ta với Lưu đại nhân không quen biết, càng không quen Lưu Tấn, ngoài việc nhắc Vân Yên cẩn trọng ra thì thật sự không có cách nào khác, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cần Quốc công gia giúp đỡ."
Từ Giản bật cười.
Tìm điểm chung, giữ sự khác biệt, quả đúng là một cách hay.
"Bá gia không cần khách sáo, ta với Quận chúa hợp tác làm ăn, sao lại có thể để nàng bị người ta tính kế được chứ." Từ Giản nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu bên ta có tin tức gì mới, nhất định sẽ báo cho Bá gia."
Cứ bàn bạc theo hướng này, cuối cùng cũng là "trò chuyện vui vẻ".
Lâm Dư đứng dậy tiễn Từ Giản.
Dọc theo hành lang ra ngoài, Từ Giản âm thầm suy nghĩ, thấy kết quả cũng không tệ.
Ít nhất, sau khi nghe thấy một "tiếng sét động trời" như vậy, Bá gia cũng có mục tiêu khác để chĩa sự không hài lòng trong lòng về phía đó.
Chứng kiến một kẻ vô lại dám dòm ngó tiểu Quận chúa, Bá gia có thể dần chấp nhận thực tế "con gái rồi cũng phải lấy chồng".
Kiệu đã đợi sẵn ở đình.
Lâm Dư tiễn đến tận bên kiệu, Từ Giản cúi mình bước lên kiệu.
Cửa nhỏ mở ra, Lâm Vân Tĩnh và Lâm Vân Phương vừa từ bên ngoài trở về, vội nép sang một bên.
Chỗ góc tối mờ mờ, kiệu của Từ Giản chuẩn bị rời đi, Lâm Dư không để hai nàng tiến lên hành lễ mà chỉ nói vài lời khách sáo tiễn khách với Từ Giản.
Qua tấm rèm, Từ Giản thong thả trả lời lại.
Nói xong những lời xã giao, kiệu rời phủ, Lâm Dư mới quay lại nhìn hai cháu gái, chỉ vào họ.
Lâm Vân Phương cười hì hì: "Bá phụ, hôm nay chúng con thất lễ, biết lỗi rồi, người đừng nói với tổ mẫu, nếu không lại bị bà càm ràm mất."
Nói rồi, nàng kéo Lâm Vân Tĩnh chạy đi.
Vào đến sân thấy đại tỷ có vẻ suy tư, Lâm Vân Phương không khỏi hỏi: "Tỷ nghĩ gì vậy?"
"Giọng nói trong kiệu kia nghe quen lắm, hình như đã từng nghe ở đâu rồi." Lâm Vân Tĩnh ngập ngừng.
"Chắc là khách quý của bá phụ, có lẽ trước đây cũng từng đến phủ rồi." Lâm Vân Phương trả lời: "Đi thôi đi thôi, mau vào phòng ăn thử bánh đường mua về, để nguội lại không ngon."
Lâm Vân Tĩnh bị nàng chọc cười nên cũng không nghĩ tiếp, cùng đi nhanh vào.
*
Ở một nơi khác, sau bữa trưa, Lưu Tĩnh đã đến Hồng Lư Tự.
Nghỉ giữa chừng mà trở lại nha môn, chuyện này với Lưu Tĩnh không có gì lạ, vị đại nhân này vất vả khi làm việc, đừng nói nghỉ, có khi còn ngủ lại nha môn mấy ngày liên tục.
Nếu không phải vì biết Lưu đại nhân là người chăm chỉ, mấy năm trước còn có lời đồn rằng ông bị phu nhân đuổi khỏi nhà, đành phải ngủ ở nha môn.
Như hôm qua xin nghỉ nửa ngày mới là chuyện hiếm thấy.
Lưu Tĩnh ngồi sau bàn.
Trước mặt Lưu Tấn, ông không tỏ ra quá chú ý đến việc Từ Giản đi Từ Ninh cung, nhưng trong lòng vẫn canh cánh.
Thay vì ngồi nhà đoán già đoán non, Lưu Tĩnh chọn đến nha môn ngồi một chút, có thể sẽ nghe được chút tin tức gì đó.
Quả nhiên, mới ngồi chưa được hai khắc đã có lời đồn vào tai ông.
"Thánh Thượng bảo Phụ Quốc công mang lời cho Thành Ý Bá, không biết nói gì..."
Lưu Tĩnh cầm chén trà, chầm chậm uống.
Lời đồn khó có thể bàn ra đầu đuôi, nhưng câu trả lời ông muốn có lẽ cũng đã rõ phần nào.
Thánh Thượng muốn Từ Giản và Thành Ý Bá qua lại nhiều hơn.
Nếu không thì trời lạnh thế này và đôi chân của Từ Giản, với tính cách của Thánh Thượng, sao lại để hắn đi chuyến này được?
Truyền lời, ai chẳng truyền được?
Hay là Thánh Thượng không lay chuyển được Từ Giản, muốn Thành Ý Bá khuyên nhủ?
Thành Ý Bá vốn dĩ cũng là người không quan tâm sự đời.
Chẳng lẽ lại muốn những kẻ như thế chia sẻ kinh nghiệm cho nhau?
Hay Thánh Thượng thực sự muốn Từ Giản và Quận chúa Ninh An quen biết?
Nghĩ đến đây, chén trà trong tay cũng chẳng còn thơm nữa.
Cẩn thận dặn mình không được kết luận vội vàng, sáng sớm hôm sau khi lên triều, Lưu Tĩnh cố ý quan sát Từ Giản và Thành Ý Bá.
Hai người này nhìn có vẻ quen thuộc hơn trước, chào hỏi rồi nói vài câu khách khí, không có gì hơn.
Lưu Tĩnh trầm ngâm.
Từ Giản không có ý lấy lòng, Thành Ý Bá cũng không tỏ ra lạnh nhạt.
Chỉ quan sát bầu không khí, không giống như là sắp thành thông gia.
Nghĩ vậy Lưu Tĩnh bỗng thấy nhẹ lòng hơn.
Sắp xếp chuyện của Lưu Tấn còn cần thời gian, nếu để người khác chiếm thế thượng phong, chuyện sau này sẽ thêm phần rắc rối.
Nhất là khi thế thượng phong lại do Thánh Thượng định ra.
Nếu không có chuyện này, ông có thể yên tâm.
Lưu Tĩnh không biết rằng, khi ông quan sát người khác, con trai ông Lưu Tấn cũng đang bị người khác để ý.
Huyền Túc theo dõi Lưu Tấn từ xa, thấy hắn bước vào một ngõ nhỏ, rồi gõ cửa một căn nhà.
Cửa lớn nhanh chóng khép lại.
Huyền Túc vòng ra sau viện, dựng tai nghe một lát thì không khỏi nhíu mày.
Hình như không phải giọng của Lưu Tấn...
Nghĩ lại, Huyền Túc lập tức hiểu ra.
Hơn một năm không gặp, giọng của Lưu công tử đang ở giai đoạn khó xử nhất.
Nhưng với người theo dõi như Huyền Túc thì tiếng vịt kêu đó lại rất dễ nhận ra, dù có hạ giọng thế nào cũng nghe rõ.
Chẳng mấy chốc, Huyền Túc đã hiểu rõ tình hình bên trong.
Lưu công tử quả không hổ danh mới về kinh.
Nếu không hắn đã học được bài học từ Tam công tử Tô gia trước đó: Những cô gái mà phụ thân không cho giữ thì đừng có giữ, nếu không thì rắc rối sẽ tìm tới cửa.