Yến Từ Quy - Cửu Thập Lục

Chương 67: Mưu cầu danh lợi



Yến Từ Quy

Tác giả: Cửu Thập Lục

Quá khứ chậm rãi

Chương 67: Mưu cầu danh lợi

Mẫu thân của Chu Trán, Tứ phu nhân của phủ Anh Quốc công đã bệnh nhiều năm.

Căn bệnh đến đột ngột khiến một người vốn khỏe mạnh bình thường như bà sau một đêm không thể đứng lên nổi, rồi nằm liệt giường.

Chỉ trong ba tháng, bà mất hẳn ý thức.

Dù không nói được nhưng nỗi đau bà chịu đựng vẫn hiện rõ trước mắt gia đình.

Cơ thể bà vốn tròn trịa, giờ gầy chỉ còn da bọc xương, tóc khô khốc, đến hơi thở cũng yếu ớt.

Phủ Anh Quốc công mời hết từ thái y đến các danh y trong vùng, tất cả đều phán rằng bệnh đã đến giai đoạn cuối, tối đa một tháng nữa bà sẽ ra đi.

Chu Trán đã chuẩn bị tinh thần để vĩnh viễn mất mẹ. Nhưng bất ngờ thay, phủ lại tìm được một vị đại phu hành nghề giang hồ, ông đưa ra một phương thuốc có thể giữ mạng bà.

Đúng là đại phu không nói sai.

Mạng được giữ lại nhưng từ đó bà không bao giờ tỉnh dậy, chỉ thoi thóp qua ngày.

Thời gian trôi qua thoáng cái đã tám năm.

"Đã tám năm rồi, đúng tám năm..." Chu Trán chẳng buồn giữ dáng vẻ hay hình ảnh nữa, nàng gục lên bàn: "Mỗi ngày ta chỉ mong mẫu thân chết đi, chết cho nhanh, chết cho nhẹ nhàng."

Lâm Vân Yên im lặng, lắng nghe từng lời.

Những lời đại nghịch bất đạo không khiến Lâm Vân Yên ghét bỏ, thậm chí, trên khuôn mặt nàng chẳng có chút khinh thường nào, điều này khiến Chu Trán cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

"Ngươi không biết đâu, chỉ cần ta nói một câu như vậy, cả nhà đều nhìn ta chằm chằm. Nếu ta nói tiếp chắc chỉ còn nước vào từ đường quỳ gối." Chu Trán cười, nụ cười đắng chát: "Họ nói, phủ Anh Quốc công có đủ bạc để lo thuốc men cho mẫu thân, có đầy đủ ma ma, nha hoàn để chăm sóc người uống thuốc, lau người; ta chẳng phải chịu trách nhiệm gì, nhưng lại mong mẫu thân chết, bảo ta bất hiếu. Nhưng Quận chúa à, ta thật sự không nỡ để người chịu đựng thêm nữa."

Bà không thể cử động, không có ý thức, dù Chu Trán nói gì bên giường, bà cũng không có phản ứng.

Trừ việc cơ thể vẫn còn ấm, hơi thở nhẹ lướt qua chóp mũi, bà chẳng khác gì người đã chết.

"Ta biết người rất đau đớn, ta có thể cảm nhận nỗi đau của người mỗi khi đến thăm. Chính vì thế, ta không dám ở nhà lâu, cứ nhàn rỗi là ta lại nghĩ đến người..."

"Ta chỉ muốn chạy ra ngoài, đánh bài, bắn tên, cưỡi ngựa, làm gì cũng được, miễn đừng để ta rảnh rỗi."

"Ngày xưa mẫu thân xinh đẹp, luôn tươi cười vui vẻ là thế, còn bây giờ... lại thành ra thế này. Người ta thường nói rằng sống dù khổ sở cũng hơn chết yên lành, nhưng như người hiện giờ, có thể gọi là sống không? Vài ngày trước, ta đến thăm ngoại tổ mẫu. Ta ôm lấy người và khóc, trong biết bao người thân, chỉ có ngoại tổ mẫu mới hiểu được ta. Ngày ấy chỉ mình người phản đối việc dùng phương thuốc đó cho mẫu thân. Khi ấy, ta không hiểu, đã trách người rằng "chính mẫu thân cũng muốn cướp mạng nữ nhi mình". Mãi về sau, ta mới hiểu ra, chính vì là mẫu thân nên ngoại tổ mẫu mới không đành lòng để mẫu thân ta chịu khổ như vậy."

Lâm Vân Yên rót thêm cho Chu Trán một ly trà nóng.

Chu Trán nhận lấy, hơi nóng lẫn vào gương mặt cô che giấu những giọt lệ nơi đáy mắt.

"Ngươi ngạc nhiên lắm phải không?" Giọng Chu Trán nghẹn lại, khàn khàn: "Bên ngoài người ta nói gì về phủ Quốc công chúng ta? Rộng lượng, nhân từ ư? Mẫu thân ta bệnh nặng như vậy, nhưng không bị đưa ra trang viên, vẫn được chăm sóc trong phủ đàng hoàng. Phụ thân ta chưa từng cưới thê tử khác, thậm chí không có một người thiếp, lúc nhắc đến mẫu thân thì luôn bảo rằng 'mong một ngày nào đó nàng ấy sẽ tỉnh lại', 'người còn sống là còn hy vọng'. Quả thật là danh tiếng quá tốt. Nhưng sự tốt đẹp nhường ấy chỉ từ chút bạc của công quỹ, phụ thân ta chẳng phải là người chăm sóc mẫu thân ta, cũng chẳng phải là kẻ chịu đựng nỗi đau đớn nằm đó đến mức chỉ còn da bọc xương. Thế nên, phụ thân mới dễ dàng mong mẫu thân cứ sống mãi như thế này. Dù sao thì, ngoài kia, ông ấy cũng đã có con trai riêng."

Nghe đến đây, Lâm Vân Yên không khỏi sững sờ.

Chu Trán có một người em trai bên ngoài ư?

Chu Trán đã nói ra bao nhiêu chuyện bí mật, đến lúc này mới nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt Lâm Vân Yên. Nàng cười tự giễu: "Ngươi không tin sao?"

Nàng giơ tay phải lên, mở rộng bàn tay, năm ngón căng ra hết cỡ.

"Đệ đệ ta năm nay năm tuổi rồi." Cuối cùng, nước mắt cũng rơi xuống từ khóe mắt của Chu Trán: "Các bậc trưởng bối đều biết. Hai năm trước, phụ thân muốn đón mẫu tử họ về phủ, nhưng gia đình không đồng ý. Không phải là coi thường gì, mà vì nếu đón họ về, thì danh tiếng tốt đẹp của phủ Quốc công sẽ bị tổn hại, làm sao tổ tiên và các thúc bá có thể chấp nhận được? Ngoại tổ mẫu ta cũng biết hết, nhưng họ có thể làm gì? Các cữu cữu của ta cũng mong mẫu thân sống tiếp, người chưa chết thì vẫn còn là thông gia, có chút qua lại cũng tiện. Để ta diễn lại cho ngươi xem."

Chu Trán đứng dậy, sắc mặt trầm xuống, giọng nói cũng trầm hơn.

"Phụ thân cháu là nam nhân, mẫu thân cháu bệnh thế kia, ông ấy có tìm người khác cũng là điều bình thường."

"Cứu mạng mẫu thân ngươi thì có gì sai, sao cứ phải nghĩ lòng người ác độc như vậy."

"Con cũng họ Chu, con cũng là người của phủ Quốc công, làm hỏng danh tiếng phủ thì con được gì?"

"Mẫu thân con cả đời cũng chỉ đến thế thôi, con nhất quyết vì bà mà đẩy cả đám người sống đây vào đường cùng thì mới vui à?"

"Con không cần tiền đồ nữa à? Nhà họ Chu còn bao nhiêu người phải sống nữa chứ."

"Ông ấy có mang họ về sống trước mặt con đâu, sao con lại không hiểu chuyện đến vậy?"

"Là mẫu thân con ngã bệnh trước, phủ Quốc công đã làm hết sức rồi, chúng ta không có mặt mũi nào mà đến làm ầm ĩ cả."

Mọi hành động của Chu Trán giống hệt những lời nàng nói.

Nỗi bi ai tràn ngập khiến Chu Trán không còn gắng gượng nổi nữa, nàng ngồi thụp xuống mà khóc nức nở.

Lâm Vân Yên ngồi xuống bên cạnh đưa tay ôm lấy nàng.

Hơn cả sự an ủi, điều Chu Trán cần là được khóc thật to.

"Những lời sau có lẽ không dễ nghe, nếu ngươi giận cứ quay lại mắng ta cũng được." Chu Trán vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: "Có lúc ta thực sự rất ghen tị với ngươi. Mẫu thân ngươi mất, ra đi bất ngờ và đau đớn, nhưng ít ra bà không phải chịu đựng suốt tám năm trời. Một đêm thôi, rồi kết thúc tất cả. Phụ thân ngươi thì tốt như vậy, hoàn toàn có thể danh chính ngôn thuận lấy thê thiếp khác, nhưng ông không lấy, cũng không ép phải có con trai, để rồi truyền tước vị cho cháu. Ông chẳng hề tiếc nuối gì. Ông ấy không dùng chuyện của mẫu thân ngươi để đánh bóng tên tuổi. Ta thật sự rất ghen tị với ngươi."

Trong mắt Lâm Vân Yên ngấn lệ.

Lòng người dễ xúc động trước nỗi đau chân thành của người khác.

Nàng và Chu Trán có điểm tương đồng: mẫu thân họ đều đã "rời xa", nhưng họ lại hoàn toàn khác biệt.

Điều này không ngăn cản Lâm Vân Yên cảm nhận nỗi đau của Chu Trán.

Đợi khi Chu Trán khóc gần như cạn nước mắt, Lâm Vân Yên với lấy khăn tay giúp nàng lau mặt.

"Ta không muốn mắng ngươi, cũng không giận đâu." Lâm Vân Yên nhẹ nhàng nói: "Những lời này ngoài ta ra ngươi cũng chẳng biết nói với ai. Không muốn mẫu thân sống trong đau khổ, mẫu thân ta ra đi nhẹ nhàng như vậy cũng tính là một điều may mắn. Nếu không phải là ta, nếu ngươi nói những lời này với ai khác, họ đều sẽ mắng ngươi điên. Nhưng ta thì không, ta hiểu ngươi đang nói có lý."

Chu Trán tựa vào Lâm Vân Yên, lặng lẽ một lúc lâu, rồi thầm thì: "Ta thường hay mơ thấy mẫu thân nói rằng người ống rất đau khổ, ngày đêm bị bệnh tật hành hạ. Có vài lần ta đã nghĩ đến việc dùng kéo kết liễu mẫu thân, nhưng ta thật vô dụng, không thể ra tay. Có lẽ ta phải thật sự điên thì mới làm được... Người được giải thoát, ta có điên cũng đáng, còn hơn để người chịu khổ mãi..."

Lâm Vân Yên nắm chặt tay Chu Trán.

Kiếp trước, cuối cùng Chu Trán đã đi trên con đường này.

"Nhưng ta lại không cam lòng." Chu Trán nói tiếp: "Rõ ràng họ đều là hung thủ, họ vì chút danh tiếng của mình mà để mẫu thân ta đau khổ suốt bao năm. Dù ta có giúp mẫu thân giải thoát, thì họ có mất mát gì đâu? Họ vẫn là những người nhân hậu, từ bi, khoác lên mình bộ da người sáng chói được nuôi dưỡng từ máu xương của mẫu thân ta. Làm sao ta có thể cam lòng chứ? Quận chúa, có phải ta quá cực đoan không?"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.