Trong mắt bọn họ, chủ tịch là hình tượng đại diện cho toàn công ty, nếu chủ tịch gian lận, vậy sẽ liên quan đến vấn đề nhân phẩm, nghĩa là nhân cách của toàn bộ công ty không đường hoàng cho lắm.
Đặc biệt là người nước ngoài rất coi trọng khía cạnh này.
Nếu nhân phẩm của chủ tịch của bọn là loại như vậy, không chừng sẽ có nhân viên từ chức.
Bọn họ cho rằng sếp kiểu này sẽ không làm nên trò trống gì.
Lúc này, Smith đã đâm lao thì phải theo lao, anh ta cắn răng nói: “Họ Tần kia, nếu anh nói chính anh đã chạm vào đèn, thì mời anh đưa ra chứng cứ chứng minh, nếu không thì đừng đứng đây ăn nói linh tinh!”
Smith là loại người da mặt dày, điếc không sợ súng, ở đây là biển cả mênh ʍôиɠ, lại không có chứng cứ, ai có thể chứng minh Tần Lâm đã chạm vào điểm cuối chứ?
Chẳng lẽ giờ đi hỏi đám cá dưới biển à? Dù sao trình độ bơi của anh ta đã được mọi người công nhận rồi, chắc chắn sẽ có nhiều người tin anh ta hơn!
“Đúng vậy, tôi đã chạm vào sợi dây thừng, anh xem lại anh đi, loại dây gì cũng chẳng biết mà vẫn ngoan cố nói mình chạm vào trước? Anh có biết xấu hổ không hả?”
Tần Lâm bật cười khinh bỉ, xòe tay ra, trong tay là một đoạn sợi dây thừng!
Sợi dây thừng dùng để kéo đèn nổi là loại được kết lại từ tám đoạn dây thừng, đoạn dây thừng trong tay Tần Lâm chính là một đoạn trong đó!
Thấy đoạn dây thừng trong tay Tần Lâm, tất cả mọi người đều ngây người ra.
Đoạn dây thừng này chính là bằng chứng thép.
Vừa rồi khi Tần Lâm xuống nước, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng hai tay anh trống trơn, không có gì cả, mà sau khi Tần Lâm lên bờ, cũng chưa có đi đâu.
Cũng không thể nào có chuyện nhặt được đoạn dây thừng này dưới biển được.
Thấy ánh mắt của tất cả mọi người, Tần Lâm cười mỉa mai nói.
“Nếu các người không tin, có thể ra kia lấy đoạn dây thừng của đèn nổi về đây đối chiếu”.
Đã nói đến mức này rồi, trong lòng mọi người đều đã biết rõ rành rành, những gì Tần Lâm nói chắc chắn là sự thật.
Không cần thiết phải lấy dây thừng về đối chiếu nữa, nếu đem dây thừng về thật thì sẽ chỉ khiến Smith mất mặt thêm mà thôi.
Smith mặt đỏ tía tai, sắc mặt vô cùng xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ha ha, trình độ bơi lội của anh Tần cũng không tồi nhỉ, được rồi, mọi người mau đi ăn thôi”.
Dù sao Smith cũng là chủ tịch, vì thế nhân viên công ty bọn họ tất nhiên không dám châm chọc.
Còn về phía mỹ phẩm Tầng Vân, bọn họ phát huy phong cách nên cũng không đề cập đến chuyện này.
Chuyện này cứ thế mà trôi qua.
Tần Lâm cũng không nói nhiều, đi đến trước mặt Hồ Gia Hân cười nói.
“Tôi đã giúp cô một lần đấy nhé? Cô nên cảm ơn tôi chứ nhỉ?”
Hồ Gia Hân nở nụ cười xấu xa, đột nhiên đi đến trước mặt Tần Lâm, chu môi, hôn lên mặt anh.
Hôn bẹp một miếng rồi nhanh chóng tách ra.
Mặt Hồ Gia Hân hơi đỏ lên, nhanh chóng quay đầu rời đi.
“Ai cần anh giúp tôi? Tôi chỉ là đang thực hiện cá cược mà thôi”.
Tần Lâm sửng sốt một hồi, hơi lúng túng sờ mũi, cô Hồ Gia Hân này cũng bạo thật đấy, nếu để Liễu Thanh Thanh nhìn thấy thì sẽ không dễ giải quyết đâu.
Mặc dù Liễu Thanh Thanh không nhìn thấy, nhưng Smith lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Thấy màn này, Smith nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn xông lên đánh Tần Lâm.
Không được, không thể mất mặt trước mặt Hồ Gia Hân như vậy được, nhất định phải lấy lại thể diện.
Smith dù sao cũng là nhân vật tai to mặt lớn trong giới thượng lưu, ngoài tiền, anh ta còn rất hiểu biết. Anh ta không thể để xấu hổ trước mặt ngươi mình thích chỉ vì nguyên nhân cỏn con này.
Cuối cùng Smith đã tìm thấy cơ hội lấy lại thể diện, trong mắt anh ta, loại người tầm thường như Tần Lâm chẳng là cái đinh gỉ gì, muốn hạ bệ Tần Lâm là một chuyện quá đơn giản.
Trong lúc ăn cơm, mọi người nói chuyện về các chủ đề khác, cuối cùng đã hoàn toàn bỏ qua câu chuyện kia.
Có người nhắc đến vấn đề phong thủy, Smith đột nhiên lên tiếng.
“Tôi đã nghiên cứu rất kỹ về phong thủy Hoa Hạ, có thể nói là một đại sư. Thời gian trước, khi ở chỗ Quan Thế Âm Nam Hải, tôi đã thỉnh được một mặt dây truyền Quan Âm cực kỳ đẹp”. Truyện Quan Trường
Nói rồi, Smith lấy ra trong túi áo một chiếc mặt dây truyền phỉ thúy, chính là mặt hình thế âm mày xanh lục bảo, cực kì đẹp.
Smith nói: “Như người ta nói, nam đeo Quan Âm, nữ đeo Phật, khi tôi đeo mặt Quan Âm này, tất nhiên sẽ được bảo vệ bình an”.
Smith nói vậy khiến tất cả mọi người lập tức kính trọng anh ta.
Không ngờ một người ngoại quốc lại có thể nói rõ ràng những thứ này, thậm chí có rất nhiều người Hoa Hạ cũng biết đến những điều này.
Những thứ đồ như Quan Âm, Phật không thể nói mua, mà phải nói là thỉnh.
Rất nhiều người Hoa Hạ không hiểu những quy tắc này, nhưng Smith lại rất am hiểu, xem ra quả thật là đã từng nghiên cứu qua.
Smith lấy mặt dây truyền ngọc Quan Âm đó ra, màu sắc rất hài hòa, trông cực kỳ đẹp, mọi người ai nấy đều khen ngợi.
“Chủ tịch, cho tôi mượn xem thử với?”
Smith lắc đầu, thần bí nói.
"Chiếc mặt Quan Âm này của tôi đã được khai quang rồi, ngoài tôi ra, không ai được chạm vào nó, mọi người chỉ được xem thôi, những thứ thế này, giá cả không hề rẻ đâu”.
Không ai nghi ngờ lời nói này của Smith, ngay cả Tần Lâm cũng vậy.
Vì đây dù sao cũng là chủ tịch của tập đoàn quốc tế, người ta chắc chắn không thiếu tiền, ngọc phỉ thúy này là loại băng cực phẩm cực kỳ đắt đỏ.
Tần Lâm liếc nhìn rồi lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng.
Khi Smith lấy đồ ra, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào Tần Lâm, anh ta lấy thứ này ra trước mặt mọi người chủ yếu là để khoe khoang với Tần Lâm.
Tranh giành chút thể diện trước mặt Hồ Gia Hân, thế nhưng nụ cười khinh khỉnh vừa rồi của Tần Lâm khiến anh ta cảm thấy vô cùng bực bội.
“Hình như anh Tần biết rất rõ về thứ này? Hay là chúng ta giao lưu một chút đi? Anh thấy mặt Quan Âm này thế nào?”
Tần Lâm cười chế nhạo, nếu anh ta không hỏi thì Tần Lâm đã không nói, nhưng nếu đã hỏi rồi, thì anh đương nhiên phải trả lời thật lòng.
“Chiếc Quan Âm này không đáng một đồng nào, thậm chí cho không cũng không cần”.
Tần Lâm vừa dứt lời, sắc mặt Smith liền tối sầm lại, anh ta lập tức bật cười chế nhạo nói.
“Anh thích nói luyên thuyên thật đấy, tôi phải bỏ ra ba triệu tệ mới thỉnh được chiếc Quan Âm này về đó, là loại phỉ thúy băng có giá trị cao nhất, thế mà anh lại dám nói nó không đáng một đồng? Nếu anh không hiểu, chúng tôi sẽ không chê cười anh, nhưng mà tốt hơn hết là anh đừng nên nói năng linh tinh!”
Những người khác cũng tỏ ra không hài lòng.
“Đúng vậy, nói năng luyên thuyên, cứ làm như mình hiểu lắm ý”.
“Không hiểu thì đừng ăn nói bậy bạ, chúng tôi không hiểu nên chúng tôi không nói gì cả, chỉ cần nghe anh Smith giảng dạy là được rồi”.
“Ha ha, có một số người cứ tỏ vẻ học rộng hiểu sâu, thích nói gì đó để thể hiện mình là người khác biệt, nhưng thực ra loại người này chỉ đang cố tăng cảm giác tồn tại mà thôi”.
Hồ Gia Hân cũng nhíu mày, cô là người hiểu rất rõ về trang sức châu báu, mặt dây truyền phỉ thúy này của Smith chắc chắn là loại phỉ thúy băng, giá trị không hề rẻ, màu sắc cũng hiếm có, cái giá ba triệu là không phải nói quá.