Mặc dù Hàn Tiểu Mỹ không có hành động gì quá đáng nhưng lại khiến người ta thấy khó chịu.
Ngay cả Trương Minh cũng bực mình, cô ta chỉ đi nhờ xe thôi, ra vẻ cái gì chứ?
Trương Minh trợn mắt, bực bội nói.
“Đến khách sạn Hyatt phải không? Đúng lúc chúng tôi cũng đến đó, tiện đường”.
Hàn Tiểu Mỹ sững sờ, cô ta tưởng Tần Lâm tới đây đón mình, ai ngờ lại là tiện đường sao?
“Các người cũng đến khách sạn Hyatt à?”
Hàn Tiểu Mỹ thấy hơi tò mò, Tần Lâm cũng có tiền đến khách sạn Hyatt sao?
Khách sạn Hyatt là khách sạn năm sao rất nổi tiếng ở Đông Hải, thậm chí là cả tỉnh Hán Đông.
Dù ăn hay ở đều rất đắt đỏ, tên nghèo nàn như Tần Lâm sao có thể đủ tiền chi trả chứ.
Lẽ nào bọn họ cũng chơi ghép đơn sao?
Trương Minh nói: “Không sai, chúng tôi cũng đến khách sạn Hyatt, sao nào?”
Hàn Tiểu Mỹ lắc đầu, không nói gì.
Chỉ cảm thấy trông Trương Minh hơi quen, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Cô ta lấy điện thoại ra, bắt đầu trò chuyện trong nhóm chat.
“Bây giờ đàn ông cũng có nhóm ghép đơn sao?”
“Chắc không có đâu, cậu nhìn thấy ở đâu vậy?”
“Tớ thấy hai người đàn ông luân phiên lái xe đi thuê”.
“Vậy sao, đàn ông mà lại cũng hư vinh như thế à?”
“Ha ha, đàn ông không hư vinh, bọn họ làm thế để ra vẻ rồi lừa con gái nhà người ta, đúng là đáng xấu hổ!”
“Không sai, đúng là trơ trẽn, không có tiền lại còn ra vẻ, thật kinh tởm”.
“……”
Cuộc trò chuyện trong nhóm chat thực sự rất vô lý, bọn họ ghép đơn giả làm tiểu thư con nhà giàu thì không thấy trơ trẽn, còn người khác ghép đơn thì là điều nhục nhã, thật nực cười.
Có điều Tần Lâm và Trương Minh không biết cô ta đang nhắn cái gì.
Còn năm phút nữa là đến trước cổng khách sạn.
Hàn Tiểu Mỹ gửi tin nhắn cho Ny Khả và Giai Giai.
“Tớ sắp đến rồi, các cậu gọi đám bạn học ra đón tớ đi!”
Hàn Tiểu Mỹ đang ngồi xe sang, nếu như không ai nhìn thấy thì thiệt quá, vì thế nhất định phải bảo hai cô bạn thân gọi hết đám bạn học ra, như thế mới khiến cô ta xuất hiện một cách nổi bật được!
Xe nhanh chóng đến khách sạn Hyatt.
Hàn Tiểu Mỹ nói: “Hai người cũng xuống đây phải không?”
Tần Lâm gật đầu: “Đúng vậy”.
Hàn Tiểu Mỹ cau mày, nếu như bọn họ cũng xuống xe ở đây, vậy thì rất dễ bị bại lộ.
“Thế này đi, lát nữa đến cổng thì thả tôi xuống, sau đó các người đi lượn một vòng rồi hẵng quay lại”.
Tần Lâm và Trương Minh cau mày, cảm thấy cạn lời.
“Tại sao chứ?”
Yêu cầu này cũng kỳ lại quá rồi đấy nhỉ.
Hàn Tiểu Mỹ đáp: “Không tại sao gì cả, tôi sợ người khác hiểu nhầm quan hệ giữa chúng ta, yêu cầu này không quá đáng phải không?”
Tần Lâm cau mày, người phụ nữ này đúng là bị điên.
Hiểu nhầm quan hệ giữa bọn họ sao?
Nếu như trêи xe chỉ có Tần Lâm và Hàn Tiểu Mỹ, sợ hiểu nhầm là tình nhân thì còn có lý.
Nhưng trêи xe lại có ba người, cả ba cùng xuống xe thì chắc chắn là bạn bè rồi còn gì.
Ai sẽ hiểu lầm chuyện này chứ?
Có điều Hàn Tiểu Mỹ nói như thế, Tần Lâm và Trương Minh cũng đành bất lực, chẳng biết phải làm gì.
“Được, vậy cô xuống xe đi”.
Đến cổng khách sạn, Trương Minh dừng xe, chuẩn bị thả Hàn Tiểu Mỹ xuống.
Nhìn thấy đám bạn học vẫn chưa xuống, cô ta liền cau mày lại.
“Đợi đã, để tôi trang điểm lại chút”.
Cô ta muốn đợi đám bạn học xuống, sau đó xuống xe trước mặt mọi người.
Có điều muốn nán lại trêи xe thì cũng phải có lý do, vì thế Hàn Tiểu Mỹ đành lấy cớ trang điểm lại.
Ngắm mình ở trong gương một lúc lâu, nào là dặm lại phấn nền rồi tô son, kẻ mắt, Trương Minh thấy hơi bực bội, liền hỏi.
“Cô xong chưa? Còn không xuống nữa là chúng tôi sẽ muộn đấy”.