Sau khi cúp điện thoại, Hoa Hưng Vũ tức giận đến mức trực tiếp gọi hẳn mười tên vệ sĩ của nhà họ Hoa đến.
“Mau lên xe hết cho tôi, nhớ mang theo vũ khí!”
Hoa Hưng Vũ chưa bao giờ tức giận đến vậy, Lý Dung là người phụ nữ của hắn, lại thích cô ta như vậy, Tần Lâm dám làm ra chuyện này với cô ta thì thật muốn tìm đến cái chết mà!
Hoa Hưng Vũ lái ba chiếc xe phi nước đại đến cửa khu biệt thự.
Khi đến nơi, hắn liền cảm thấy vô cùng ngạc nhiên vì ở cổng lại có đầy cảnh sát vũ trang.
Hoa Hưng Vũ sững ra một lúc, nhiều cảnh sát vũ trang như vậy làm gì chứ?
Một vài cảnh sát vũ trang mang theo đạn và vũ khí thật trong tay, chỉ cần một cảnh sát vũ trang cũng có thể đánh gục tất cả, chưa kể bọn họ còn chẳng dám làm gì cảnh sát vũ trang.
Hoa Hưng Vũ liền hỏi: “Đồng chí, mọi người ở đây...”
“Hoa thiếu gia, anh có thể tự mình vào”.
Nghe xong, Hoa Hưng Vũ chợt ngẩn ra, hắn tự vào?
Suy nghĩ một hồi nhưng Hoa Hưng Vũ vẫn không thể hiểu nổi, hắn chính là Hoa thiếu gia của nhà họ Hoa, cho dù có đi vào một mình thì cũng chẳng ai dám động vào hắn.
Họ Tần kia cũng chỉ là một bác sĩ mà thôi, chẳng lẽ một bác sĩ lại đi đối đầu với cả nhà họ Hoa ư?
“Được”.
Xe bị chặn ở ngoài, Hoa Hưng Vũ liền bước nhanh vào biệt thự.
Vừa vào đến phòng khách liền nhìn thấy Lý Dung nằm sấp trêи mặt đất, trông vô cùng nhếch nhác, tay chân không động đậy được, cứ hệt như người tàn phế vậy.
Hắn lập tức nổi giận: “Láo xược! Con mẹ mày muốn chết đúng không!”
Lúc này, Tần Lâm đang bắt chéo chân ngồi trêи sofa, vẻ mặt hết sức thoải mái.
Nhìn thấy bộ dạng tức giận đùng đùng của Hoa Hưng Vũ, anh bèn cười khẩy.
“Sao thế, không muốn nhìn thấy người thân bị liệt nửa người sao? Vậy lúc các người tông người khác, sao lại không chịu tưởng tượng ra cảnh này chứ?”
Hoa Hưng Vũ lập tức nhíu mày, hắn hiểu những gì Tần Lâm đang nói.
Tên nhóc này đến đây để báo thù cho người họ Mã kia!
Hoa Hưng Vũ hừ lạnh một tiếng: “Bọn họ cũng xứng so với tao sao? Bọn họ chẳng qua chỉ là nông dân mà thôi, cặn bã dưới đáy xã hội, làm gì có tư cách để so? Tao cao quý như thế nào chứ?”
Nghe xong những gì Hoa Hưng Vũ nói, Tần Lâm liền cười khẩy.
Nhà họ Hoa cũng bành trướng thật đấy, Hoa Hưng Vũ này chỉ là một tên thiếu gia mà đã có thái độ như vậy, cảm giác như mình rất thượng đẳng không bằng, chẳng trách nhà họ Hoa lại kiêu ngạo đến thế.
“Hoa Hưng Vũ đúng không? Nếu cảm thấy bản thân cao quý thì ăn miếng trả miếng tôi xem”.
Nói xong, Tần Lâm liền bước lên phía trước.
Sắc mặt Hoa Hưng Vũ đột nhiên trở nên khó coi: “Làm gì đó, muốn làm gì!”
Hoa Hưng Vũ chỉ là một tên công tử bột mà thôi, ra ngoài đều mang theo vệ sĩ bên mình, đương nhiên cũng không dám ra tay với Tần Lâm.
“Tao là thiếu gia nhà họ Hoa đó, nếu mày dám động vào tao thì hãy chuẩn bị tinh thần đón chịu cơn thịnh nộ của nhà họ Hoa đi!”
Dứt lời, Tần Lâm tiến đến, sau đó vung một cú tát.
Bốp, một cái bạt tai còn hơn cả một cú đấm của võ sĩ chuyên nghiệp, khiến cho thân thể của Hoa Hưng Vũ ngay lập tức ngã ầm xuống đất.
Bịch!
Lúc này, trước mặt Hoa Hưng Vũ toàn là đốm sao, cái tát này khiến cho hắn như hồn bay phách lạc.
Thậm chí làm cho một nửa bên mặt mất đi cảm giác, từ nhỏ đến lớn, Hoa Hưng Vũ đều vô cùng được nuông chiều, đi đâu cũng được đãi ngộ đặc biệt, đừng nói là tát, đến cả mắng cũng chưa có ai dám.
Cái tát này thực sự đã khiến Hoa Hưng Vũ bật khóc.
Nước mắt nước mũi tèm lem như một đứa trẻ.
Tần Lâm liền cười chế nhạo, cho dù anh không trải qua mười năm này nhưng anh cũng không hề muốn trở nên không có tiền đồ như Hoa Hưng Vũ.
Đi đến phía sau Hoa Hưng Vũ, rồi dùng tay ấn mạnh vào sống lưng hắn.
Rắc, giống hệt như bộ dạng vừa rồi của Lý Dung, Hoa Hưng Vũ ngay lập tức ngã xuống đất, toàn thân mềm nhũn, trừ phần cổ ra thì cả người đều hoàn toàn không còn sức lực.
Một mùi hôi thối đột nhiên bốc lên, Hoa Hưng Vũ đã không còn kiềm chế được nữa.
“Họ Tần kia, mày dám làm vậy với tao! Mày toang rồi! Ông tao nhất định sẽ giết mày!”
Tần Lâm cười khẩy: “Vậy sao, tôi cũng muốn cho ông của anh xem thử đấy”.
Nói xong, Tần Lâm liền lấy di động của Hoa Hưng Vũ ra, sau đó gọi video cho chủ của nhà họ Hoa, Hoa Đế Hào.
Sau khi cuộc gọi video được kết nối, xuất hiện đầu tiên trêи màn hình chính là ông nội của Hoa Hưng Vũ, Hoa Đế Hào.
Hoa Đế Hào cười tươi đến đỏ cả mặt.
“Cháu trai, có chuyện gì thế, gọi video cho ông làm gì?”
Hoa Đế Hào nhìn kĩ hơn thì thấy bộ dạng như chó sắp chết của Hoa Hưng Vũ, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Hưng Vũ! Cháu sao thế! Là ai, ai làm! Ai dám?!”
Hoa Đế Hào la lớn, giọng điệu giận dữ cùng với vẻ mặt tức giận, như thể sắp đập nát bàn vậy.
Sau đó, Tần Lâm liền xoay camera lại.
Nhìn thấy mặt Tần Lâm, Hoa Đế Hào chợt sững ra một lúc.
“Cậu là ai? Có phải cậu ra tay với cháu trai tôi không? Muốn chết à!”
Vừa dứt lời, Tần Lâm liền bật cười thành tiếng.
“Tôi là ai? Tôi họ Tần”.
Hoa Hưng Vũ có thể không có cảm giác gì với nhà họ Tần, bởi vì mười năm trước hắn cũng còn nhỏ, vậy nên mới không mấy ấn tượng với nhà họ Tần.
Nhưng Hoa Đế Hào thì khác, vừa nhắc đến nhà họ Tần, điều đầu tiên ông ta nghĩ đến đó chính là nhà họ Tần ở Đông Hải.
Hơn nữa, nghe nói thiếu gia nhà họ Tần đã trở về và vô cùng mạnh mẽ, đương nhiên là muốn báo thù.
Nhà họ Thư và nhà họ Tề đã xong đời rồi...
Vốn đã hơn một tháng trôi qua, còn tưởng mọi việc đã xong xuôi, không ngờ hôm nay Tần Lâm lại tìm đến tận cửa.
“Là cậu! Cậu... là Tần Lâm!”
Tần Lâm liền cười khẩy: “Xem ra thông tin của ông cũng nhanh nhạy đấy, nếu đã như vậy thì cứ đợi chịu chết đi nhé”.
“Khoan!”
Hoa Đế Hào không thể coi thường lời uy hϊế͙p͙ của Tần Lâm được.
Bởi vì nhà họ Thư và nhà họ Tề đã xong đời rồi, còn cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì không một ai hay biết.
Chỉ biết rằng lúc đầu Tần Lâm cũng đe dọa bọn họ, yêu cầu bọn họ đến sườn núi Đông Sơn cúng bái nhà họ Tần, nếu không đi thì phải gánh chịu hậu quả.
Lúc đầu cũng chẳng mấy ai thèm quan tâm, còn hậu quả thì sao? Có thể có hậu quả gì chứ?
Một tên thiếu gia hết thời của nhà họ Tần lại có thể tạo ra sóng to gió lớn gì đây?
Nhưng không thể nào ngờ rằng nhà họ Thư và nhà họ Tề đều bị diệt sạch.
Bọn họ lặng lẽ biến mất, tất cả các nhân vật cốt cán trong gia tộc đều không biết sống chết, con phụ nữ và trẻ con đều được đưa ra nước ngoài, cũng không có tin tức gì, người thân, bạn bè trong nước đều mất tất cả liên lạc, cả hai gia tộc này dường như đã biến mất chỉ trong vòng một đêm.
Vậy thì sao Hoa Đế Hào lại không để tâm đến được đây?
Chẳng lẽ thật sự là do Tần Lâm làm sao?
Nghe Hoa Đế Hào nói khoan, Tần Lâm bỗng dừng lại một lúc.
“Chuyện gì?”
Hoa Đế Hào im lặng một lúc rồi nói.
“Tần thiếu gia, oan gia nên giải không nên kết, cậu xem xem chuyện giữa chúng ta có thể hòa giải được hay không?”
Cho dù Tần Lâm có làm hay không thì Hoa Đế Hào cũng không muốn mạo hiểm, Tần thiếu gia chắc chắn không còn giống như xưa nữa, nếu không thì cũng chẳng dám khí thế như vậy.
Tần Lâm lại không thể ngờ rằng Hoa Đế Hào này lại có thể nói chuyện hòa giải, xem ra việc hai gia tộc biến mất đã có ảnh hưởng rất lớn.
Tần Lâm cười nói: “Hòa giải? Ông tính đưa tiền để giải quyết đấy à?”
Cái gọi là hòa giải thì chắc chắn sẽ phải đền tiền.
Thứ mà tiền có thể giải quyết được thì đó không phải là điều mấu chốt.
Nếu tiền có thể giải quyết ân oán này thì tốt biết mấy.
Hoa Đế Hào gật đầu: “Tần thiếu gia, người chết không thể sống lại được, cậu nên suy xét về tương lai của mình thì hơn, cậu muốn bao nhiêu, cứ việc nói ra, nói đại một con số là được”.