Doãn Hoán cười nói, ông ta phất tay, người nhà họ Doãn bao vây lấy Doãn Thu Ca và Tần Lâm, lúc này đến một con ruồi cũng không bay ra nổi.
"Tiêu thiếu gia, cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không để tên khốn khϊế͙p͙ này bước nửa bước khỏi nhà họ Doãn đâu".
"Tiêu thiếu gia, tôi đã thông báo cho chủ tịch Tiêu rồi, chủ tịch Tiêu sẽ đến đây ngay, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ không để cậu chịu thiệt thòi ở nhà họ Doãn".
Doãn Chấn Phong cười xảo quyệt, ông ta sớm đã chuẩn bị toàn vẹn kế hoạch rồi. Lúc này bọn họ không thể nào khống chế được cục diện, nên chỉ có thể gọi chủ tịch Tiêu đến, Tiêu thiếu gia bị đánh, nếu như không thông báo ngay cho chủ tịch Tiêu thì chắc chắn không xong.
"Anh cả, anh..."
Doãn Chấn Tử sững sờ, ông không ngờ anh mình lại nhanh vậy, đã thông báo cho Tiêu Thần rồi, trong lòng cũng hơi sợ sệt.
Doãn Thu Ca nói nhỏ, ôm chặt lấy Tần Lâm, khóc không thành tiếng.
"Xong rồi, lần này thật sự xong rồi. Sư phụ, xin lỗi, đều tại tôi hại anh. Xin lỗi...".
Lưu Mỹ Lan khoanh tay trước ngực mà nói.
"Chạy đi, tôi xem cậu chạy đi đâu được? Hừ, hừ, Tần Lâm, đợi chủ tịch Tiêu đến sẽ xử lý cậu”.
Tần Lâm bây giờ nhất định không dám chạy, nhiều người thế này cũng xông lên, anh nhất định sẽ bị đánh. Bây giờ biết sức mình đến đâu cũng tốt, đỡ chịu khổ. Nếu không tí nữa chủ tịch Tiêu đến lại bị đánh, hơn nữa nhà họ Tiêu sẽ không dễ dàng tha cho Tần Lâm đâu.
Tần Lâm cười ha ha nói, sừng sững hiên ngang, không hề dao động.
"Yên tâm đi, tôi không đi, tôi sẽ ở đây, không ai bắt nạt được cô đâu".
"Cứ giả bộ đi Tần Lâm, tôi xem cậu giả bộ được đến mức nào, bây giờ tôi khuyên cậu tốt nhất quỳ xuống tạ tội Tiêu thiếu gia, để Tiêu thiếu gia hạ hỏa, nếu không, một khi chủ tịch Tiêu đến, cậu chết chắc".
Doãn Hoán tự tin vạn phần, chủ tịch Tiêu kinh doanh bất động sản, đàn em dưới trướng rất kinh khủng. Tần Lâm đắc tội Tiêu thiếu gia nhất định sẽ bị đập cho nhừ xương.
"Tần Lâm đã không biết điều rồi, thì cháu mau quỳ xuống đi, nếu không Tiêu thiếu gia không để cháu yên đâu. Sau này cháu gả cho người ta rồi, tên Tần Lâm không biết điều này chắc chắn xong đời, bây giờ cháu nhận lỗi, nhà họ Tiêu sẽ không tính toán với cháu đâu, Tiêu đại thiếu gia tự biết ý, chỉ cần cháu nhận lỗi là được, đừng ở bên tên Tần Lâm này nữa, cháu không sợ nhà họ Tiêu nổi giận à?"
Doãn Chấn Phong cảm thấy bất an, Tiêu thiếu gia bị đánh ở nhà họ Doãn, dù tí nữa chủ tịch Tiêu đến, mình cũng không dễ ăn nói, hơn nữa bây giờ chỉ khi Doãn Thu Ca nhận sai thì bọn họ mới có thể xây dựng lại mối quan hệ với nhà họ Tiêu, nhưng Doãn Thu Ca mà không phối hợp thì bọn họ sẽ hoàn toàn gặp xích mích với nhà họ Tiêu.
Doãn Thu Ca nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nằm mơ! Dựa vào đâu mà tôi phải cúi đầu nhận lỗi trước cậu ra? Mấy người có phải quỳ quen rồi không? Cùng lắm là chết, sao chứ? Doãn Thu Ca tôi trước giờ chưa từng sợ gì, đặc biệt là chết, mấy người muốn tôi cúi đầu á, nằm mơ đi".
"Có điều..."
"Nếu mấy người thả sư phụ tôi đi, tôi sẽ quỳ trước Tiêu thiếu gia".
Doãn Thu Ca suy đi tính lại, sau một hồi đấu tranh nội tâm, bản thân dù sao cũng không còn đường thoát rồi, nhưng cô không muốn sư phụ chết chung với mình.
Căn nguyên của chuyện này là do mình, bây giờ mình lại liên lụy đến sư phụ, cô thực sự không nỡ!
Tiêu Vân Phong điên cuồng gào lên.
"Hừ, hai người đừng nghĩ đến chuyện rời đi, con tiện nhân này, bây giờ là lúc nào rồi mà mày còn không quên tình nhân của mày, ông đây sẽ giết chết mày, để mày biết, ai mới là người đàn ông của mày, tao sẽ khiến con điếm ti tiện như mày hối hận đến kiếp sau".
"Rác rưởi câm miệng!"
Tần Lâm lại đạp cho anh ta một phát, đạp trúng ngay cái mặt tiền của anh ta, răng của Tiêu Vân Phi rụng sạch, người nhà họ Doãn run lẩy bẩy, ác quá đi!
"Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi..."
Tiêu Vân Phi vừa nói mà gió cứ luồn qua miệng, anh ta run rẩy, người nhà họ Doãn rối như tơ vò, cứ như đang ngồi trêи chảo lửa vậy, ai cũng đứng đần ra.
Tên Tần Lâm này định khiến mọi việc tệ đến mức nào nữa đây? Tiêu thiếu gia sắp bị anh đánh chết rồi, nhà họ Doãn sẽ là người phải chịu trách nhiệm đấy.
Doãn Chấn Phong gào lên, nhưng không dám lại gần.
"Dừng tay! Thằng khốn nạn, mau dừng tay!"
"Hay là ông thay anh ta nhé? Ông xem, tôi đánh vài cái chắc ông xong đời đó?"
Tần Lâm cười khẩy, Doãn Chấn Phong mặc dù tức đến run người nhưng không dám tiến lên, bộ xương già này sao chịu nổi đòn đánh của Tần lâm, người nhà họ Doãn ngoài mạnh trong yếu, đứng ở bên không ngừng lải nhải, nhưng đến lúc ra tay thật thì sợ co giò.
Doãn Chấn Phong thực sự không chịu nổi, mắng cũng mắng không lại, đánh cũng đánh không được, ông ta bực mình mà chẳng làm được gì.
"Cậu cậu... đồ không có giáo ɖu͙ƈ!"
Doãn Thu Ca vô cùng lo lắng, Tần Lâm vẫn ung dung thư thái, chẳng hề vội.
"Sư phụ, tôi cầu xin anh, anh mau đi đi, bọn họ không chặn nổi anh đâu, anh không cần vì tôi mà chôn vùi tương lai của mình, người nhà họ Tiêu sẽ không tha cho anh đâu".
Tần Lâm khinh bỉ nói.
"Tôi nói rồi, cô ở đâu, tôi ở đó, tôi sẽ không để nhà họ Doãn bán cô đi đâu. Nếu như bọn họ muốn vực dậy thì phải tự dựa vào bản lĩnh của mình, chứ làm mấy trò vớ vẩn này thì không lâu dài đâu. Cô xem xem, nhà họ Tiêu liệu có giúp đỡ vực dậy nhà họ Doãn không?"
Lưu Mỹ Lan trốn sau lưng Doãn Hoán, bĩu môi nói, sợ Tần Lâm sẽ nhắm vào bà ta.
"Cậu chỉ biết cứng miệng thôi, chủ tịch Tiêu sắp đến rồi, tôi thấy cậu không kiêu ngạo được lâu đâu, người trẻ tuổi thì đừng có làm càn quá, không có tác dụng đâu".
Lúc này, cả đại sảnh nồng nặc cảm giác xơ xác tiêu điều, không ai dám nói gì, bầu không khí như ngưng đọng lại, vô cùng lúng túng.
"Ai dám động vào con trai tôi?"
Người nhà họ Doãn run như cầy sấy, chủ tịch Tiêu mà nổi giận thì bọn họ không chịu nổi. Họ có thể vì nhà họ Tiêu nổi giận mà rơi vào cảnh đầu đường xó chợ.
Nhà họ Doãn vẫn luôn sống dựa vào người khác, lại thêm thế lực của nhà họ Tiêu rất lớn, nhà họ Doãn căn bản không đọ lại.
"Mày là người đánh con trai tao?"
Tiêu Thần nhìn Tần Lâm, lửa giận bùng lên, hơn bốn mươi đàn em đứng sau đều tỏ ra khinh bỉ, kiêu căng ngạo mạn.
Không ngừng lắc vũ khí trong tay, tỏ vẻ gươm súng sẵn sàng.