Tần đại sư bỉ ổi, hoang ɖâʍ vô đạo được? Sao có thể chứ?
Bàng Khải cười khẩy, Tần Lâm đang đứng ở trêи đỉnh cao, vì thế anh ta nhất phải vạch trần bộ mặt thật của Tần Lâm vào lúc này, làm như thế không chỉ khiến Tần Lâm và Trần Diên rời xa nhau mà còn có thể khiến anh thất bại thảm hại, đứng càng cao ngã càng đau, đó cũng là lý do tại sao anh ta lựa chọn vạch trần Tần Lâm vào thời điểm này.
Chẳng phải anh tài giỏi lắm sao? Chẳng phải anh là thần tượng Đông y sao? Bây giờ tôi sẽ đẩy anh xuống vực sâu.
“Anh nói vớ vẩn gì vậy? Anh có biết mình đang vu khống Tần đại sư không, anh là cái thá gì chứ?”
“Sao anh được phép vu khống cho Tần đại sư chứ? Hôm nay anh không nói rõ ràng chúng tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh đâu”.
“Đúng thế, Tần đại sư đã lấy lại thể diện cho bác sĩ Đông y chúng ta, ai cho phép anh vu khống đặt điều!”
“Anh mới là kẻ tiểu nhân, ghen ăn tức ở khi thấy Tần đại sư ưu tú được nhiều người tôn sùng, đúng là người có tài năng, phẩm hạnh xuất chúng dễ dàng bị ghen ghét, chỉ trích, Tần đại sư quá xuất sắc nên mới khiến kẻ tiểu nhân như anh đố kỵ.
Không ít người đòi lại công bằng cho Tần đại sư, trong mắt họ Tần đại sư mới là bậc thầy, trụ cột thực sự của Đông y, ấy vậy mà lại bị tên Bàng Khải vu khống như thế, đương nhiên đã khiến đám đông phẫn nộ, rất nhiều người cho rằng Bàng Khải chỉ lòe thiên hạ mà thôi.
“Hừ, Tần đại sư là người thế nào chỉ cần tôi vạch trần anh ta mọi người tự khắc sẽ biết, anh ta với phó viện trưởng Trần Diên là người yêu của nhau, nhưng anh ta lại đi quyến rũ người phụ nữ khác hơn nữa còn tằng tịu với nhau ở trêи tàu, làm sao các người có thể biết được những chuyện này chứ? Tôi chỉ là không chịu nổi nữa, trong lòng cảm thấy xót thương thay Trần Diên người đồng nghiệp của tôi, bây giờ chỉ có cô ấy là không biết gì, đây đúng là chuyện vô cùng đáng thất vọng”.
Bàng Khải phẫn nộ gào lên đòi lại công bằng cho Trần Diên.
“Anh nói vớ vẩn gì vậy”.
Trần Diên cau mày lại, bây giờ Tần Lâm đang được mọi người yêu mến, anh đã lấy lại thể diện cho Đông y, nhưng tên Bàng Khải lại chạy đến gây loạn, đúng là tức chết đi được.
“Trần Diên, em không hề biết tên Tần Lâm này là một kẻ khốn nạn, nhân lúc không có mặt em anh ta đã qua lại với người phụ nữ khác, lẽ nào đến tận bây giờ em vẫn không biết sao? Em ngốc thật đấy, nhìn em bị hai bọn họ lừa vào tròng, bị tên khốn Tần Lâm đùa giỡn, anh thực sự thấy không đáng chút nào”.
Bàng Khải càng nói càng kϊƈɦ động, dáng vẻ vô cùng tức giận, lúc này Tần Lâm và Doãn Thu Ca đều cau mày lại, tên điên này nói gì vậy chứ.
“Anh đừng có ngậm máu phun người, anh là cái thá gì chứ? Anh bôi nhọ tôi đã đành, sao lại còn bôi nhọ Tần đại sư chứ”.
Doãn Thu Ca phẫn nộ nói.
Mọi người giương mắt nhìn nhau, lúc này Trần Diên cũng hoài nghi, cô nhìn về phía Tần Lâm, anh bất lực nhún vai, bản thân anh cũng không biết tên này đang nói cái gì.
“Tôi nói linh tinh? Tôi ngậm máu phun người? Ha ha ha, nếu như muốn không ai biết trừ phi là mình không làm, chuyện hai người tằng tịu với nhau trong nhà vệ sinh ở trêи tàu bây giờ còn sợ tôi nói ra sao? Cô là con đàn bà hèn hạ, mới quen biết Tần Lâm được mấy tiếng mà đã quan hệ bất chính với nhau, còn anh nữa Tần Lâm, anh đúng là vô liêm sỉ, bản thân có bạn gái rồi còn lừa dối Trần Diên, lẽ nào anh không thấy có lỗi với lương tâm hả?”
Bàng Khải gào lên.
“Trần Diên có thể em không tin lời tôi nói, đương nhiên các người cũng có thể lựa chọn không tin, nhưng tôi có bằng chứng rõ ràng, sau khi nghe xong các người sẽ rõ, đây là một đôi gian phu ɖâʍ phụ, quan hệ bất chính, lừa dối Trần Diên, em cũng ngốc quá rồi đấy, tôi thực sự không thể chịu được khi nhìn thấy em bị bọn họ lừa dối, tôi nhất định phải làm sáng tỏ sự việc!”
Bàng Khải cười khẩy nhìn Tần Lâm, ánh mắt sắc như dao, không hề nhượng bộ.
“Bàng Khải, anh đừng có ăn nói linh tinh, chẳng lẽ anh không biết đây đâu sao mà ở đó lòe thiên hạ?”
Mặc dù Trần Diên có thành kiến với người phụ nữ đó nhưng cô rất rõ thân phận của bản thân, bây giờ tuyệt đối không thể để Tần Lâm khó xử được, có thể thấy rõ mục đích của Bàng Khải là muốn hất nước bẩn vào người Tần Lâm.
“Có phải ăn nói linh tinh hay không lát nữa sẽ biết”.
Bàng Khải nói.
“Bàng Khải anh phải biết mình đang làm gì, nếu như cậu còn tiếp tục làm loạn nữa tôi sẽ báo cảnh sát, tất cả chúng tôi đều có thể làm chứng cho tội phỉ báng Tần đại sư của cậu, đến lúc đó tất cả những gì cậu nói đều sẽ trở thành chứng cứ trêи tòa”.
Tôn Vô Kỵ trầm giọng nói.
“Ông Tôn, lời tôi nói đều là sự thật, không hề bịa đặt, mặc dù y thuật của Tần Lâm không tồi nhưng nhân cách của anh ta không ra sao, hừ, chắc anh ta cũng rõ thân phận của mình, nếu đã dám làm thì hãy dám nhận, đàn ông sống là phải chân thật, Tần Lâm anh có dám nhận chuyện bất chính giữa anh và người phụ nữ này không, nếu như anh thừa nhận, chúng ta cũng không cần phải phiền phức nữa, nhưng nếu anh không dám thừa nhận vậy thì đừng trách tôi khiến hai người xấu mặt”.
“Đến lúc đó mọi người đều khó xử, quan trọng nhất là tôi không muốn Trần Diên phải bẽ mặt cùng anh”.
Bàng Khải cười gian xảo nói.
“Các người nghe rõ nhé, bây giờ tôi sẽ phát bằng chứng cho mọi người nghe”.
“Thoải mái quá, trước giờ tôi chưa từng thoải mái như này, cảm ơn anh, tôi còn chưa biết anh tên là gì”.
Giọng nói của Doãn Thu Ca xuất hiện trong điện thoại của Bàng Khải.
“Lần đầu tiên mà đã dùng lực như thế, cô ổn không?”
Giọng nói của Tần Lâm cũng xuất hiện.
“Không sao, tôi chịu được, lực càng mạnh tôi càng thích, a, thoải mái quá, tôi giống như lên trời vậy, cả đời này tôi chưa từng thấy thoải mái như thế này”.
Lúc này mặt Doãn Thu Ca xám như tro, bầu không khí nơi đây cũng trở nên tĩnh lặng, thời gian giống như ngừng trôi vậy.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cái này... sao có thể chứ? Nhưng ai cũng không khỏi suy nghĩ lan man khi nghe thấy đoạn ghi âm này.