"Tôi xin lỗi, là tôi không tốt, làm liên lụy đến anh".
Giọng Hồ Gia Hân khàn khàn, cắn chặt môi, trong bóng tối và sợ hãi vô tận, lạnh giá và tuyệt vọng, chắc lần này cô khó thoát rồi.
"Không sao đâu, chúng ta nhất định sẽ sống sót rời khỏi đây".
Tần Lâm vô cùng bình tĩnh, thật ra anh cũng sợ, là con người ai mà chẳng sợ cái chết, cho dù có là anh thì anh cũng bó tay, bây giờ chỉ còn cách chờ đợi thôi.
Mười mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua, Tần Lâm cảm thấy mặt đất hơi chấn động, đội cứu viện chắc chắn sẽ không từ bỏ, mạng người quan trọng, mọi người trêи mặt đất chắc rất lo lắng.
Chỉ cần bọn họ vẫn còn một tia hy vọng, chỉ cần bọn họ vẫn còn sống thì nhất định sẽ kiên trì đến cùng.
Nhưng hoàn cảnh này quá khó khăn, không khí loãng, lòng đất lạnh lẽo, còn cả nỗi sợ hãi và tuyệt vọng khiến Hồ Gia Hân không còn chút sức lực nào.
Hầm thẳng đứng ba mươi mét, muốn đào lên thì phải mất hơn một tuần, cần phải quan sát tình hình dưới lòng đất nữa, chỉ cần có chút sai sót là sẽ có khả năng sụt lún lần hai, bị vùi lấp trong đất đá như vậy thì càng khó có cơ hội sống sót.
Công việc cứu hộ vô cùng khó khăn, kiên trì trong thời gian một tuần là việc vô cùng khó, không ăn không uống, lại còn trong điều kiện lạnh giá khắc nghiệt như vậy nữa, ba ngày là đã quá sức chịu đựng rồi.
Hồ Gia Hân cũng không ngu ngốc, cô biết Tần Lâm đang an ủi cô, lúc này cho dù bụt có hiện lên cũng không cứu nổi bọn họ.
Bọn họ chỉ có thể chờ đợi trong vô vọng, không biết rằng sau khi chờ đợi là cái chết hay sự tuyệt vọng, sự sống quá mong manh.
"Nếu có thể sống sót rời khỏi đây, tôi sẽ nói cho anh một bí mật".
Hồ Gia Hân tựa vào vai Tần Lâm, khẽ nói.
"Được, vậy tôi phải đợi bằng được".
Tần Lâm bình tĩnh nói, công việc cứu trợ có nhanh cũng phải bảy ngày, bảy ngày đối với anh thì không phải chuyện khó, nhưng đối với Hồ Gia Hân và Lý Công thì khác, bọn họ không học công phu, thể chất cũng kém hơn người bình thường, chẳng trách Hồ Gia Hân lại tuyệt vọng như vậy.
"Nói rồi đấy, chúng ta không được chết".
Hồ Gia Hân thì thầm, nhưng Tần Lâm cảm nhận được nước mắt cô đang rơi thấm ướt vạt áo anh, sợ hãi phải đối diện với cái chết, chẳng mấy ai có thể hiểu được cảm giác này.
"Tôi thấy lần này không phải là ngoài ý muốn, có chuyện gì đó mờ ám ở đây. Tại sao hôm qua còn ăn chơi trác táng, ngông nghênh lên mặt mà hôm nay đã trở thành một chàng trai ngoan ngoãn? Tại sao cái hầm này lại xảy ra tai nạn đúng lúc như vậy? Nếu cô có mệnh hệ gì thì ai là người có lợi nhất?"
Lời nói của Tần Lâm khiến Hồ Gia Hân giật mình, siết chặt nắm đấm, nhưng cô vẫn im lặng.
Một lúc sau, Hồ Gia Hân cũng ngủ thϊế͙p͙ đi, Tần Lâm cũng giữ im lặng, hít thở đều, không lãng phí thể lực.
Tần Lâm cũng không có cách nào giúp hai người họ vượt qua cửa ải này, có thể vượt qua hay không còn phải xem may mắn của hai người.
Lúc này Tần Lâm chuẩn bị phong bế huyệt đạo của hai người, khiến bọn họ rơi vào trạng thái tịch cốc.
*Tịch cốc là phương pháp rèn luyện sức khỏe trong Đạo giáo, ý chỉ người đi tu không ăn cơm để chuyên tâm vào việc tu hành.
Phong bế huyệt đạo xong, tốc độ máu trong cơ thể bọn họ cũng giảm xuống, chìm vào trạng thái chết giả, dùng lỗ chân lông để hô hấp, rất có tác dụng trong việc giảm bớt năng lượng tiêu hao của cơ thể, có thể chịu đựng trong vòng mười ngày.
Hồ Gia Hân còn ổn nhưng tình trạng của Lý Công khá kém, dù gì ông ấy cũng năm sáu mươi tuổi rồi, không thể so sánh với thanh niên được, sau khi Tần Lâm phong bế huyệt đạo thì cho dù có ở dưới lòng đất hai mươi ngày cũng chẳng sao.
Tần Lâm phong bế huyệt đạo của hai người xong thì bọn họ chìm vào giấc ngủ, chỉ cần chờ đến lúc đội cứu hộ đào xuống tới nơi là bọn họ được cứu rồi.
Bọn họ cần bao lâu Hồ Gia Hân cũng có thể kiên trì được, nhưng hầm có xảy ra chấn động lần hai hay không lại là một thử thách lớn.
Tần Lâm nhắm mắt lại nghỉ ngơi, tự phong bế huyệt đạo của mình, chỉ mong ngày đó mau đến!
Bảy ngày đã qua, công việc cứu trợ vẫn chưa hoàn thành, lúc này cổ phiếu của tập đoàn Hồ Thị đang tụt dốc mạnh, các tờ báo đưa tin rầm rộ, chủ tịch tập đoàn Hồ Thị gặp nguy hiểm dưới hầm, e là đã tử vong.
Lúc này Ngô Hoài Nhân vui muốn chết, anh ta trực tiếp gia nhập vào hội đồng quản trị, yêu cầu điều hành công việc của tập đoàn Hồ Thị, trong lúc dì đang gặp nạn, không thể để cho tập đoàn Hồ Thị rơi vào khủng hoảng được
Mặc dù có nhiều người phản đối nhưng Ngô Hoài Nhân là cháu của Hồ Gia Hân, mà Hồ Gia Hân chưa có chồng có con, lúc này dường như không ai có thể phủ nhận được sự xuất hiện của Ngô Hoài Nhân, hơn nữa anh ta cũng đã tìm được một đội luật sư chuyên nghiệp, chỉ đợi đến lúc đội cứu trợ công bố kết quả là anh ta có thể chiếm đoạt hết khối tài sản kếch xù kia.
Ánh đèn rực rỡ, khách sạn Long Đằng.
"Cuộc sống của dân thường chúng ta thật là vui là lá la".
Ngô Hoài Nhân mặt đỏ bừng vừa cầm ly rượu vừa hát.
Trong căn phòng lớn như vậy chỉ có hai người, người kia đương nhiên là Chu Hổ, hai người đều uống say khướt, khuôn mặt vô cùng rạng rỡ.
"Cậu đừng vui sớm quá, ha ha, nhỡ dì cậu lại bò từ trong quan tài ra thì kế hoạch của chúng ta coi như thất bại rồi".
Chu Hổ cười.
"Không thể! Chắc chắn không có chuyện đó đâu! Đã một tuần rồi, chết từ lâu rồi, ha ha, đội cứu trợ vẫn còn lâu mới mở rộng công việc cứu trợ, cho dù có là thần tiên cũng chẳng sống được đến bây giờ, đấy là hầm thẳng đứng chứ có phải hầm nghiêng đâu, đất đá rơi hết vào bên trong, có khi còn rơi trúng đầu cô ta rồi ấy. Hừ hừ".
Ngô Hoài Nhân mặt đỏ bừng bừng, tự tin lắc đầu nói.
"Cũng đúng, mà một tuần rồi, bây giờ tập đoàn Hồ Thị đang không ổn định, cuối cùng cậu cũng có thể thu lưới rồi, là người thừa kế đầu tiên, thừa hưởng gia tài nghìn tỷ, ha ha ha, từ giờ chủ tịch Ngô không phải dạng vừa đâu".
Chu Hổ cười nịnh bợ, ánh mắt trở nên gian xảo.
Ngô Hoài Nhân chột dạ, nụ cười tắt ngấm, mặc dù Liễu Thanh Thanh chỉ lớn hơn anh ta vài tuổi, nhưng dù gì cũng là bạn thân nhất của dì, anh ta cũng gặp mấy lần rồi, vô cùng sợ hãi Liễu Thanh Thanh nên không dám ho he gì cả, Liễu Thanh Thanh không phải người mà anh ta có thể đùa.
"Dì của cậu vẫn chưa chết mà cậu dám ở đây ăn chơi nhảy múa? Ngô Hoài Nhân, có phải cậu cảm thấy một khi dì cậu chết thì cậu sẽ là người lên nắm quyền tập đoàn Hồ Thị, không cần phải lo lắng gì nữa phải không?"
Liễu Thanh Thanh lạnh lùng nói, Ngô Hoài Nhân lắc đầu lia lịa.
"Cháu mượn rượu giải sầu, dì Liễu, dì đừng hiểu nhầm".
Ngô Hoài Nhân không dám đắc tội với Liễu Thanh Thanh.
"Mượn rượu giải sầu? Ha ha ha, mấy ngày hôm nay cậu đến hầm lần nào chưa? Không phải là đi tìm luật sư thì là ăn chơi đàn đúm đúng không?"
Liễu Thanh Thanh nhìn một bàn đầy rượu và thức ăn, cậu nói với tôi là uống rượu giải sầu? Ngu mới tin đấy.
"Cháu thật sự không có, dì Liễu! Cháu sợ đến đó sẽ nghe tin buồn lại càng buồn hơn".
Ngô Hoài Nhân khẽ nói.
"Giả vờ cho ai xem, nếu Gia Hân xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu".