Ngô Hoài Nhân thay đổi sắc mặt, chuyện lần trước nói được một nửa, anh ta liền nổi giận, nhưng lần này thì anh ta không do dự nữa.
"Cậu lại muốn nói gì nữa đây?"
Chu Hổ kiêu ngạo nói.
"Đương nhiên là chuyện vui rồi, hi hi, hơn nữa là chuyện tốt có thể giúp cậu giàu lên trong một đêm, nếu là người khác thì không có cơ hội này đâu".
Ngô Hoài Nhân trầm giọng nói.
"Rốt cuộc cậu nghĩ gì, nói đi".
Chu Hổ bĩu môi nói.
"Dì cậu bây giờ chưa có bạn trai, tập đoàn lớn như vậy do mình cô ấy nắm giữ, bây giờ cô ấy mà xảy ra chuyện gì, hi hi hi, tập đoàn Hồ Thị, châu báu Gia Hân chẳng phải sẽ về tay cậu sao? Còn đợi đến tay người khác chắc? Hi hi hi".
Ngô Hoài Nhân mặt mày biến sắc.
"Cậu đừng có nói bừa, đấy là dì tôi, cậu không biết hả?"
Chu Hổ cười nói.
"Dì? Ha ha ha, nếu là dì cậu thì sao lại để cậu bị người ta đánh ra nông nổi này? Tôi nghĩ dì cậu chắc chắn biết, nhưng không quan tâm thôi, đúng không? Nhất định là vì người đó quan trọng hơn cậu chứ gì, cậu trong mắt người ta cậu chỉ là một tên ăn bám thôi. Chăm sóc cho cậu là vì để người ngoài cảm thấy cô ta là người tốt, có lợi cho sự phát triển của tương lai và văn hóa doanh nghiệp, chăm sóc cho đứa cháu ngoại cha mẹ mất sớm, chẳng phải là một câu chuyện hay sao?"
Sắc mặt Ngô Hoài Nhân vô cùng khó coi.
Chu Hổ cười khẩy nói.
"Nói trắng ra, bây giờ trong tay người ta cậu chỉ là một linh vật thôi, cậu đâu phải cháu ngoại ruột, tục ngữ nói cấm có sai, không có máu mủ thì không phải người thân được? Buồn cười thật. Bây giờ Hồ Gia Hân chưa kết hôn, đợi đến khi người ta kết hôn sinh con, cậu là cái thá gì? Còn lo cho cậu chắc? Ai lo được cho cậu chứ, con trai người ta, người ta còn chưa lo xong mà còn lo cho cậu, thôi cậu tỉnh mộng đi". Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.
"Đến lúc đó, cậu sẽ biết cái gì gọi là tình thân bạc bẽo, cuộc đời độc ác, cậu còn trẻ quá, căn bản không biết chuyện gì đang diễn ra. Bây giờ cậu là đứa cháu ngoại, là người thừa kế duy nhất của cô ta, nhưng đợi đến khi Hồ Gia Hân kết hôn, cậu đâu được sướиɠ như bây giờ, cô ta cũng chẳng còn chút tình thân nào với cậu đâu. Cậu nghĩ mình thái tử của tập đoàn Hồ Thị chắc?" Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.
"Tỉnh giấc đi, đừng ngây thơ như vậy nữa, cậu chỉ là linh vật thôi, người ta nuôi cậu để công ty phát triển. Nhớ kỹ này, Ngô Hoài Nhân, vận mệnh nằm trong tay mình. Tôi là bạn thân của cậu nên mới nói mấy lời này với cậu, nếu như không phải bạn thân, tôi cũng lười không muốn nói với cậu. Tôi mà có người dì như này, hi hi hi, tài sản sẽ về hết tay tôi hết?"
Chu Hổ vui vẻ nói.
Lúc này, tâm trạng của Ngô Hoài Nhân vô cùng phức tạp, dì là người rất tốt, đối xử tối với anh ta nhiều năm như vậy. Nhưng bây giờ vẫn vì một người ngoài, hơn nữa còn cả người đàn ông kia nữa, dám đánh anh ta, hơn nữa anh ta bị đánh, dì cũng chẳng hỏi han gì, điều này khiến Ngô Hoài Nhân bị đả kϊƈɦ nặng nề. Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.
Đúng như Chu Hổ nói, bản thân chỉ là người không cùng họ, bây giờ dì đối xử tốt với anh ta vì mục đích riêng thôi, hơn nữa trước mặt người ngoài, mình bị đánh như vậy, mình không cần mặt mũi chắc?
Thứ tình thân rách nát, máu mủ vớ vẩn, đợi đến sau khi người ta sinh con, tập đoàn Hồ Thị sao còn liên quan đến anh ta nữa chứ?
Chu Hổ nói đúng lắm, đúng là khiến mình tỉnh mộng.
Vận mệnh phải do mình nắm giữ, anh ta phải chủ động ra đòn.
Ánh mắt của Ngô Hoài Nhân âm u lạnh lẽo, có vẻ như muốn cân nhắc thiệt hơn xem nên làm thế nào, nếu như dì xảy ra chuyện gì, thì tài sản châu báu lên đến cả chục tỷ sẽ thuộc về tay anh ta? Đều là của anh ta hết.
Đến lúc đó, anh ta chẳng phải thực sự là đại gia sao, bản thân chỉ cần thừa kế tài sản của dì, cả tỉnh lỵ này ai dám tỏ vẻ với anh ta nữa.
Đến lúc đó, anh ta sẽ là người giàu có thứ nhất thứ hai ở tỉnh lỵ.
Ngô Hoài Nhân lạnh lùng nói, cười híp mắt.
"Nếu ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa".
Nhiều năm như vậy, không ngờ Hồ Gia Hân lại lừa mình, may mà có người anh em tốt Chu Hổ, nếu không mình sao có cơ hội này.
Chu Hổ trịnh trọng nói,
"Đúng, chuyện này một là không làm, hai là làm thì làm đến cùng, để người khác nắm giữ vận mệnh của mình, cả đời này, mình sao xuất sắc được, mình phải dựa vào bàn tay mình mới có trở thành người giàu có thật sự. Dì cậu nhiều tiền vậy, cậu tiêu hộ cô ta thì sao? Có phải cô ta không cho cậu cổ phần không, công ty lớn như vậy mà chỉ cho cậu cái chức quèn, chẳng làm được gì, không có quyền lực, thế thì thu phục được ai? Hoài Nhân của tôi có phải loại vô dụng như vậy không? Nói trắng ra, cô ta chỉ không tin tưởng cậu thôi".
"Làm thằng đàn ông, nhất định phải ác, không ác thì đứng không vững, ông chủ nào tay chẳng dính bẩn! Một người tướng quân đã giết biết bao người, đợi đến khi cậu nắm trong tay tập đoàn chục tỷ, cậu sẽ hiểu, đến lúc đó được người ta gọi là chủ tịch Ngô sẽ tuyệt đến mức nào, ngồi trêи cao nhìn xuống, cậu chính là người chiến thắng, ha ha ha".
Chu Hổ vỗ vai Ngô Hoài Nhân mà nói, tâm tình Ngô Hoài Nhân cũng trở nên vô cùng kϊƈɦ động.
Ngô Hoài Nhân tỏ ra vô cùng cảm động.
"Hổ Tử, may mà có cậu, nếu không tôi có bị bán cũng không biết, nói đi, chúng ta nên làm thế nào”.
Chu Hổ cười nói.
"Cậu nghe tôi là được, có điều cậu phải thanh toán sòng phẳng cho tôi đấy, đợi đến khi cậu thừa kế tài sản của tập đoàn Hồ Thị thì cậu không được quên tôi đâu, đến lúc đó cậu là ông chủ lớn rồi, ha ha".
Ngô Hoài Nhân hưng phấn nói. Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.2 47
"Được rồi, đến lúc đó tôi đưa cậu ba phần, được chưa? Mau nói đi, chúng ta rốt cuộc nên làm thế nào".
"Được, có lời này của cậu là tôi vui rồi".
Chu Hổ gật đầu, đến lúc đó nếu Ngô Hoài Nhân không chịu, cùng lắm là chó cùng dứt dậu, người đứng càng cao, càng sợ mất đi, mục đích của hắn là một nửa lợi tức của công ty, tương đương khoảng năm tỷ, nếu không hắn sẽ không liều mạng với anh ta.
Chu Hổ nhỏ giọng thì thầm bên tai Ngô Hoài Nhân.
"Làm thế nào... hi hi, đảm bảo không thành vấn đề!"
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngô Hoài Nhân dựa theo cách của Chu Hổ, đến khu vực khai thác mỏ châu báu của tập đoàn Hồ Thị, bắt đầu triển khai kế hoạch.
Đến xế trưa, Ngô Hoài Nhân thấy thời cơ đã chín muồi, liền gọi cho Hồ Gia Hân.
Ngô Hoài Nhân nói.
"Alo, dì à, cháu phát hiện ra một số loại đá quý hiếm ở khu mỏ, hình như là kim cương, cháu cũng không chắc lắm, công nhân dưới mỏ cũng không dám chắc, hay dì qua đây một chuyến đi?"
Hồ Gia Hân vui vẻ nói.
"Tên nhãi này, bị thương thế này, sao hôm nay vẫn đi làm, còn đến mỏ khảo sát, có vẻ như hôm qua bị Tần đại sư đánh cho tỉnh táo lại rồi, cuối cùng cũng biết gánh bớt gánh nặng với dì rồi".
Ngô Hoài Nhân kiên định nói.
"Cháu biết mà dì, sau này cháu sẽ nỗ lực hơn nữa".
"Được rồi, coi như là dì không nhìn lầm cháu, bây giờ dì qua đấy đây".
Hồ Gia Hân cúp máy, mỉm cười vui vẻ, tên nhãi Hoài Nhân này cuối cùng cũng thông suốt rồi, nhiều năm như vậy mình chiều hư nó quá mà.
Tục ngữ nói không sai, người biết nhận lỗi còn quý hơn vàng, như vậy mới đáng để người ta mong đời.
Hồ Gia Hân chuẩn bị đầy đủ xong liền lái xe đến khu mỏ, nhưng vụ bị kẹt ở mỏ lần trước lại hiện trước mắt cô, Hồ Gia Hân có hơi sợ, nên gọi thẳng cho Tần Lâm.
Hồ Gia Hân cười tủm tỉm nói.
"Đang làm gì thế, Tần đại sư, có thời gian đi đến khu mỏ với tôi một chuyến không?"
"Được, cô đón tôi nhé".
Hồ Gia Hân cúp máy, vui vẻ đi đón Tần Lâm, cả hai tiến thẳng đến khu vực khai thác khoáng sản ở ngoại ô.