Đàm Thủy Loan mặc dù tốt nhưng nó vẫn còn là khu đang phát triển, còn có nhiều công trình chưa được xây dựng xong, vậy nên ngoại trừ một số khu và nhà học khu vừa được xây xong còn chưa được đưa vào sử dụng thì chẳng có gì cả.
Mộc Tiểu Lộ mặt mày đưa đám nói.
"Mẹ? Làm thế nào bây giờ? Bây giờ đằng trước đằng sau trống hơ trống hoác, chẳng có gì cả, thế sao có taxi được, xe bus cũng không luôn. Chẳng nhẽ chúng ta không đi ra được khỏi chỗ này thật à?"
Dương Quế Hoa giơ tay, Mộc Đồng lái xe đến rồi đỗ lại, bà ta cười nói.
"Con ngốc thế? Haizz, chẳng phải còn có xe Tiểu Đồng sao?"
"Cháu trai, nhà thím cũng phải về thành phố, vừa hay ngồi xe cháu nhé".
Mộc Đồng dừng xe, kéo cửa xe xuống, nhìn Mộc Tiểu Lộ và Dương Quế Hoa, sắc mặt trầm xuống.
"Cút..."
Nói xong, Mộc Đồng tăng ga, đuôi xe và bánh xe ma sát với nhau tạo thành đống bụi lớn, khiến mặt Dương Quế Hoa và Mộc Tiểu Lộ đen xì.
Dương Quế Hoa chống eo, mặt đầy bụi đất nói.
"Khụ khụ... khụ khụ khụ... Sặc chết tôi rồi".
"Thằng chết bầm này, về sau tao được sống trong nhà cao cửa rộng, mày cứ đợi đấy tao sẽ sỉ nhục cả nhà mày".
Trêи xe, Tần Lâm cũng tỏ ra bất đắc dĩ, nhìn Mộc Tâm Lan.
"Làm thế có ổn không?"
"Phải để bọn họ nhớ lâu chút, anh Tần, anh lương thiện quá, bọn họ đối xử với anh như thế mà anh vẫn bỏ qua được".
Ý kiến này là do Mộc Tâm Lan quyết, chỉ có điều cũng là do Tần Lâm đưa ra.
Tần Lâm đưa Mộc Tâm Lan về nhà xong liền rời đi, Mộc Tâm Lan cảm thấy phức tạp. Trong lòng cô anh Tần ngày càng trở nên quan trọng, nhưng dẫu sao cũng chỉ là tình cảm đến từ một phía, anh Tần giàu như vậy, có bản lĩnh như vậy, sao thích cô được!
Cô ấy hoàn toàn si mê anh!
Tất cả như một giấc mơ vậy, Mộc Tâm Lan thực sự hy vọng giấc mơ của mình mãi mãi không kết thúc.
Nhưng cuối cùng vẫn phải tỉnh dậy, quay về hiện thực, mình là con vịt xấu xí, sao xứng với bạch mã hoàng tử anh tuấn đẹp trai như Tần Lâm được?
Khi đến tối, Mộc Tâm Lan đang nấu cơm, thì nghe thấy chuông cửa. Mộc Tiểu Lộ và Dương Quế Hoa đi bộ sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng về đến nhà rồi, họ mệt đến mức mặt tái xanh, môi khô nứt nẻ.
Dương Quế Hoa thở hắt ra, ủ rũ nói.
"Cái đồ chết bằm này, con còn là con gái ruột của mẹ không? Con muốn mẹ và em con mệt chết à? Bọn mẹ phải đi bộ hai mươi cây đấy, đế dày cũng sắp mòn rồi".
Mộc Tâm Lan hừ lạnh rồi nói.
"Chẳng phải do mẹ gây ra sao, nếu không anh Tần sao lại vứt mẹ lại? Giờ biết hối hận rồi đấy".
Dương Quế Hoa bất mãn nói.
"Con bé này, chẳng phải mẹ cũng vì hai đứa có thể ở bên nhau sao?"
Mộc Tiểu Lộ ngã xuống đất, mệt mỏi hết sức.
"Đúng rồi chị, chị với anh rể thế nào rồi?"
Mộc Tâm Lan trầm giọng nói, nhân cơ hội này để bọn họ tỉnh mộng thì hơn.
"Đừng có nói anh rể nữa, người ta không phải anh rể em, bọn chị chia tay rồi".
Dương Quế Hoa lải nhải không ngừng, mình đi bộ hơn hai mươi cây, mệt muốn xỉu, kết quả hai đứa lại chia tay, Dương Quế Hoa muốn chết quá!
"Cái gì? Con điên rồi à? Sao con lại chia tay với Tần Lâm?"
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cậu ta ở đâu, mẹ nói cho con biết, mẹ sẽ đi tìm cậu ta! Dựa vào đâu chứ?"
"Người có tiền đều không biết xấu hổ đến vậy à? Chơi con gái mẹ xong rồi bỏ, chúng ta nhất định không thể bỏ qua, nhất định phải bắt cậu ta chịu trách nhiệm!"
"Phải bắt đền tiền, đến nhà, ít nhất phải một căn biệt thự!”
Mộc Tâm Lan tức giận mắng, nước mắt đong đầy hốc mắt, trong lòng anh Tần, liệu có từng nhớ đến cô không. Người mẹ như này, cậu em trai như này, quỷ địa ngục còn không đáng sợ như nhà họ, cho dù anh Tần thích cô thì cũng sẽ bị bọn họ dọa chạy!
"Đủ rồi! Chẳng phải vì mẹ sao, bởi vì mẹ ghét nghèo quý giàu, bởi vì mẹ cho mình là đúng, chuyện xảy ra đến bước này? Mẹ nghĩ kỹ lại đi, mẹ là mẹ con mà mẹ làm gì rồi?"
Dương Quế Hoa trầm giọng nói.
"Nhưng con cũng không thể để con rể mẹ tức giận bỏ đi chứ, không được chia tay! Mẹ đi cầu xin nó, cho dù có phải quỳ xuống cũng bắt nó quay lại".
"Chẳng phải mẹ ghét bị mất mặt sao? Dương Quế Hoa, mẹ không biết xấu hổ thật đấy".
Nước mắt Mộc Tâm Lan rơi như mưa, cô điên cuồng gào thét, nếu như không vì mẹ mình, không vì em mình, chắc mình còn có khả năng đến với anh Tần, đôi mẹ con kỳ diệu này đúng là chặn hết đường tình của cô, bây giờ còn muốn quỳ xuống xin người ta yêu con mình á.
Mộc Tiểu Lộ cười nói.
"Chị nói chuyện với anh rể đi, anh rể sẽ không tính toán với chúng ta đâu, anh ấy hiền mà".
Mộc Tâm Lan suýt nữa ngất xỉu, cô ấy cảm giác mình sắp phải gọi xe cấp cứu rồi.
"Hai... hai hai hai... hai ngưoì!"
Mộc Tâm Lan liền coi như không thấy, cơm nước xong liền nhận được điện thoại của Mộc Đình Đình, hôm nay là sinh nhật của cô ta, cô ta mời cô đến tham gia, hơn nữa còn bảo nhất định phải đưa anh rể theo? Nhất định phải có bạn trai, điều này khiến Mộc Tâm Lan khá đau lòng, giày vò anh Tần lâu vậy, chẳng nhẽ còn phải đi tìm anh sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Mộc Tâm Lan thực sự không có người bạn nào là con trai, chỉ có thể gọi cho anh Tần.
Mộc Tâm Lan mím môi, chắp tay, mặt tỏ vẻ xin lỗi.
"Anh Tần, thực sự xin lỗi, em gái em bảo em tham gia bữa tiệc của nó, lâu rồi không gặp, thịnh tình khó chối, em cũng ngại quá".
"Không sao, dù sao tôi cũng rảnh rỗi, hôm nay có vẻ như tôi giả làm bạn trai cô đến mức thuần thục rồi".
Tần Lâm cười nói, người nói vô tâm người nghe hữu ý, Mộc Tâm Lan vô cùng thấp thỏm, trong lòng hơi ảo tưởng về Tần Lâm, chẳng nhẽ anh Tần cũng thích cô.
Nghĩ một lúc, mặt cô liền ửng đỏ, hai người đi thẳng đến Hồng Ảnh Tinh Ngu, Hồng Ảnh Tinh Ngu là câu lạc bộ số một số hai ở tỉnh lỵ, có thể tiêu sài ở đây thì phải là loại không giàu cũng sang.
Tần Lâm lái xe đến cổng thì có người mau chóng lái xe anh vào bãi đỗ xe, hai người đi thẳng vào trong.
Sau khi đi vào trong Hồng Ảnh Tinh Ngu, Tần Lâm và Mộc Tâm Lan nhìn thấy một tấm biểu ngữ cực to, dán trêи phòng riêng, trông vô cùng bắt mắt.
"Chúc mừng sinh nhật tuổi hai mươi hai Mộc Đình Đình! Chúc Mộc Đình Đình vĩnh viễn trẻ đẹp"
Hồng Ảnh Tinh Ngu có chưa đến hai mươi phòng riêng, được phân thành ba cấp thiên địa nhân, thấp nhất là năm mươi nghìn, rồi đến một trăm nghìn, rồi đến hai triệu! Thực sự đắt tiền.
"Đây chẳng phải chị Tâm Lan sao, lâu rồi không gặp, hôm nay chị đến đây, em vui lắm đó, ha ha ha".
Ở cổng phòng riêng có một cô gái ăn mặc trang điểm lòe loẹt giống như công chúa Bạch Tuyết, cô ta đi qua, bưng ly champagne, xung quanh có không ít nam thanh thiếu nữ đang ăn mặc trang phục kỳ dì, vô cùng bắt mắt.
Mộc Tâm Lan kéo tay Đình Đình, cười nói.
"Đúng vậy, mấy năm không gặp, chị nhớ em lắm, không ngờ em xinh đến vậy, Đình Đình".
"Đương nhiên rồi, con gái mười tám sẽ thay đổi trở nên càng ngày càng xinh đẹp, em đâu giống như chị Tâm Lan? Sao càng ngày càng xấu vậy, hi hi hi".
Sắc mặt Mộc Tâm Lan cứng đờ, cô cười gượng, đám người xung quanh cùng hò reo.
"Đùa thôi mà, sao phải giận? Chị Tâm Lan, mau đi thôi, mọi người đến gần đủ rồi, còn thiếu chị thôi".
Mộc Đình Đình kéo Mộc Tâm Lan đi vào trong phòng, có điều ánh mắt Tần Lâm hơi thay đổi. Cô Mộc Đình Đình kia có vẻ không đùa, cô ta đứng trước mắt mọi người coi chị cô ta là trò đùa, thật khiến người ta khó chịu, chỉ cần cô em này không ngu thì sẽ không đùa vậy.
"Đây là anh rể sao? Đi thôi! Tiếc sắp bắt đầu rồi, mau đi thôi, tiệc hay sắp bắt đầu rồi".
Một đám người vây quanh, Tần Lâm bị kéo vào phòng riêng, có điều vẻ mặt của Mộc Tâm Lan không được tự nhiên lắm, có vẻ như là chị em lâu năm không gặp.