Ngọc Linh Lung nói nhiều như vậy chẳng qua chỉ vì muốn Tần Lâm ra tay cứu người thôi, nhưng Tần Lâm lại chẳng hề có ý định cứu người, Ngọc Linh Lung nói nhiều lời đạo lý như vậy, Tần Lâm nghe không lọt tai.
Hơn nữa Ngọc Linh Lung dường như thấy được sự bất bình trong mắt Tần Lâm, đó là ánh mắt hờn giận cuộc đời. Có lẽ đúng là không thể trách Tần Lâm được, có trách cũng chỉ trách mấy tên phụ huynh này ức hϊế͙p͙ người ta quá.
"Vậy chẳng nhẽ cậu cứ trơ mắt nhìn những đứa trẻ kia chết trước mặt cậu sao?"
Mắt Ngọc Linh Lung đỏ lên, nhìn thấy người bệnh lâm vào hiểm nguy, lòng cô ta ê ẩm, thấy đáng thương cho những người cha người mẹ kia, nếu như quả thật để kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thì đúng là bi kịch.
Mắt Tần Lâm híp lại, nhìn Ngọc Linh Lung, không thể phủ nhận, mặc dù cô ta là loại người tốt rẻ tiền nhưng hành động của cô ta cũng chạm được đến trái tim anh. Tần Lâm thực sự không thể nhìn bọn trẻ chết đi, như vậy thì đúng là khó chịu.
Tần Lâm trầm giọng mắng.
"Tội chết có thể tránh nhưng họ nhất định phải chịu trừng phạt, nói cho bọn họ biết, muốn để tôi cứu bọn trẻ thì mấy người phải quỳ xuống trước phòng chăm sóc tích cực cho đến khi tôi chữa khỏi cho con mấy người thì thôi".
"Ừm, tôi sẽ đi nói với họ ngay đây".
Y tá quay người rời đi.
Ngọc Linh Lung nói nhỏ.
"Cậu làm như vậy chẳng nhẽ không cảm thấy đau lòng sao? Chẳng nhẽ cậu cứ muốn bọn họ phải mất mặt sao?"
"Đúng vậy, tôi là người có thù tất báo, hơn nữa trong mắt tôi mà có hạt cát không lấy ra được thì khó chịu lắm. Chị cũng thấy lúc trước bọn họ đối xử với tôi như thế nào rồi đấy! Chị cũng thấy dì Hai của tôi bị bọn họ chèn ép đến mức tức chết rồi đấy! Chị cũng thấy bọn họ độc ác thế nào, muốn băm vằm tôi để đền mạng cho con họ rồi đấy! Bọn họ lúc đó đâu có đáng thương như bây giờ, bọn họ lúc đó đều là lũ muốn giết người. Nếu như tôi không có bản lĩnh, nếu như tôi bị bọn họ giết chết thì chẳng phải chẳng ai vô tội sao?"
Ánh mắt của cô ta phức tạp.
Lúc này cô ta cũng chẳng biết nên nói gì, mặc dù Tần Lâm quá cực đoan nhưng câu nào câu nấy đều có lý. Nhiều năm như vậy, cô ta chưa từng gặp được ai tính toán chi li như thế, nhưng anh tính toán chi li như vậy cũng không có sai?
Ngọc Linh Lung vẫn luôn tin rằng, ác giả ác báo, thiện giả thiện lai, rồi sẽ có lúc bọn họ nhận được thứ mà bọn họ đáng nhận được.
Nhưng đám phụ huynh trước mặt kia cũng ứng nghiệm với câu nói đấy, khi bọn họ làm khó Tần Lâm thì vô cùng quá đáng, lúc đó bọn họ đâu thấy được, bây giờ, để cứu con bọn họ, bọn họ không thể nào đánh trả đòn phản kϊƈɦ của Tần Lâm.
"Còn có pháp luật không? Cậu ta là cái thá gì chứ? Bắt ông đây quỳ xuống, tôi nhổ! Cái thứ đáng chết".
"Chẳng phải chỉ là bác sĩ thôi sao? Có gì tài giỏi chứ? Nghĩ mình là Bồ Tát sống à, hôm nay ông đây cứ dây dưa với cậu, để xem cậu có chữa bệnh cho con trai tôi không?"
"Đúng vậy, mọi người không cần sợ cậu ta, bây giờ bác sĩ đều kiêu ngạo như vậy sao? Lúc đầu còn muốn đưa cậu ta phong bì, bây giờ có vẻ như không cần nữa rồi. Con trai tôi mà gặp chuyện thì tôi liều mạng với cậu".
"Viện trưởng đâu rồi, bảo viện trưởng ra đây, chúng tôi muốn liều mạng với cậu ta! Một tên bác sĩ quèn mà muốn làm trò à, chúng tôi là cha mẹ của mấy người đấy, không có chúng tôi thì mấy người làm gì có tiền lương, bây giờ còn đang ăn cứt đấy".
"Đúng vậy, mấy người không xong đâu! Bây giờ chúng tôi làm to chuyện ở bệnh viện mấy người, mấy người phải phụ trách đến cùng, nếu không chúng tôi không cam lòng, mau chóng gọi viện trưởng và cái tên bác sĩ chó chết ấy ra đây, để xem chúng tôi xử lý mấy người thế nào!"
Một đám người gây ồn ào bên ngoài, miệng đầy lời tục tĩu, lúc này Ngọc Linh Lung không khỏi cảm thấy bi ai.
Tần Lâm nói đúng, người đáng thương nhất định có chỗ đáng hận! Để bọn họ quỳ xuống mới là sự trừng phạt thích đáng!
Viện trưởng khó xử nhìn Tần Lâm, mặt đầy khổ sở!
"Tần đại sư, hay là..."
"Không có hay là, nói cho bọn họ biết, nếu như muốn cứu con họ thì phải quỳ ở bên ngoài để tạ tội, ai quỳ trước tôi sẽ cứu con người ấy trước, đây là báo ứng của bọn họ. Nếu như không quỳ thì bây giờ tôi sẽ đi luôn. À bọn họ có thể không biết, tôi căn bản không phải là người của bệnh viện mấy người. Tôi thích đến thì đến thích đi thì đi, ai cản được tôi?"
Tần Lâm cười nói, sự tùy hứng của anh chắc không ai sánh nổi.
"Được".
Viện trưởng cắn răng đi ra ngoài. Yêu cầu của Tần Lâm thực sự không quá đáng, lúc trước bọn họ suýt nữa ăn thịt Tần Lâm luôn. Bây giờ con giương nanh múa vuốt đòi bắt chẹt Tần đại sư, dù có là ai thì cũng không bình tĩnh nổi? Đây rõ ràng là bắt nạt người khác mà!
Tần đại sư chỉ là muốn bọn họ biết hành động của mình là sai thôi.
Viện trưởng cười gượng nói.
"Xin mọi người bình tĩnh lại, tôi là viện trưởng của bệnh viện này, thực sự xin lỗi, lần này nhiều người bệnh đến đây như vậy, tôi vẫn luôn để ý đến chuyện này. Tần đại sư đã chữa khỏi cho một người bệnh, điều này đối với chúng tôi mà nói thực sự là chuyện đáng vui mừng. Nhưng mấy người cứ ở ngoài kêu la ầm ĩ, hơn nữa còn bắt Tần đại sư tạ tội, Tần đại sư nổi giận không chữa nữa, tôi cũng không biết làm thế nào".
"Ông hết cách á? Ông là viện trưởng, hôm nay chúng tôi tới tìm ông, ông không giải thích được thì đừng làm viện trưởng nữa".
"Đúng vậy, Nhiệm vụ của ông là gì? Chúng tôi không quan tâm, nhất định phải giải quyết được vấn đề cho chúng tôi, tên Tần đại sư chó chết kia phải chữa khỏi được cho con tôi, sau đó dập đầu nhận lỗi, nếu không chúng tôi sẽ không bỏ qua cho bệnh viện này đâu".
"Không ngờ bây giờ bác sĩ lại giỏi thế, đúng là không ngờ đấy, hôm nay tôi được mở rộng tầm mắt rồi".
Một đám phụ huynh lao nhao ép người, lại bao vây viện trưởng lại.
Viện trưởng nổi giận nói.
"Mấy người tìm tôi cũng chẳng có cách gì đâu, tôi hết cách rồi! Cùng lắm tôi không làm cái chức viện trưởng nữa, mẹ kiếp tôi nghỉ hưu sớm vài năm đi du lịch là được chứ gì! Cùng lắm không bảo vệ được danh dự tuổi già. Mấy người thì sao? Con mấy người còn trẻ, đang ở độ tuổi đẹp nhất, mấy người nhẫn tâm để bọn nó vì sự tùy hứng và cơn tức giận của mấy người mà xuống mồ sao? Tần Lâm không đồng ý tiếp tục chữa bệnh cho con mấy người là vì mấy người không coi bác sĩ chúng tôi là người, bác sĩ thì sao chứ? Chẳng nhẽ đáng bị đối xử như trâu bò sao?"
"Cuối cùng tặng mấy người một câu, Tần đại sư không phải người của bệnh viện chúng tôi, người ta muốn đến thì đến muốn đi thì đi, tôi không cản được, mấy người cũng không cản được. Người ta cứu con mấy người là tích đức làm việc thiện, không cứu con mấy người là chuyện đương nhiên. Mấy người ngạo mạn như vậy, hôm nay tôi không thèm làm viện trưởng nữa, ông đây hành nghề chữa bệnh cả đời, chưa bao giờ thấy thấy loại phụ huynh ngạo mạn, làm càn như vậy. Tôi không quan tâm nữa, dù sao Tần đại sư cũng nói rồi, mấy người không quỳ, cậu ấy không cứu".
Viện trưởng gào thét, mắng chửi, tất cả phụ huynh đều trợn tròn mắt, sững sờ, không biết nên làm thế nào.
Tần đại sư căn bản không phải bác sĩ của bệnh viện bọn họ, người ta thích đến thì đến thích đi thì đi! Ai ngăn được chứ, lúc này, bọn họ cũng nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Tần đại sư căn bản không phải loại người bọn họ dây nổi, người ta đang nắm trong tay tính mạng của con họ, bọn họ còn ở đây diễu võ giương oai, còn muốn đè đầu cưỡi cổ người ta!
Viện trưởng chửi mắng một hồi, chửi cho bọn họ tỉnh ra.
"Bây giờ chúng tôi quỳ xuống còn kịp không viện trưởng?"
"Tần đại sư, tôi biết lỗi rồi..."
Tất cả mọi người đều hoảng rồi, bởi vì Tần đại sư mà phất áo bỏ đi thì bọn họ cũng hết cách.