Lạc Dao ngước mắt nhìn lên cao, cố chớp mắt để nước mắt đang đọng trên mi chảy ngược vào bên trong. Cô nhẹ quay lại nhìn Dư Trạch Nam nở nụ cười tươi tắn.
“Bác sĩ Dư đang nói gì vậy, sao tôi phải tránh mặt anh chứ?”
Dù cố diễn thế nào, Lạc Dao cũng không thể qua được ánh mắt của Dư Trạch Nam. Hắn chầm chậm bước đến gần Lạc Dao hơn, cô cũng thuận thế mà bước lùi về sau giữ khoản với hắn. Dư Trạch Nam nhìn vào mắt Lạc Dao nói.
“Chuyện đêm hôm đó…”
“Chuyện hôm đó! Chuyện hôm đó là chuyện gì vậy? Tôi quên mất rồi.”
Ánh mắt nghiêm túc của Dư Trạch Nam nhìn vào mắt Lạc Dao trầm giọng nói.
“Em thật sự có thể quên được chuyện đêm đó và xem như chưa có gì xảy ra sao?”
“Đúng thế! Tôi có một tật xấu là khi uống say thì sẽ không nhớ gì chuyện lúc đó đã làm. Hôm đó cả tôi và anh đều say nên anh không cần quá để tâm đâu.”
“Nhưng tôi thì không như thế, nếu như em quên thì tôi có thể nhắc cho cô nhớ. Lạc Dao, Tuy hôm đó cả hai chúng ta đều say và không làm chủ được bản thân. Tôi cũng biết em không có tình cảm với tôi, giữa hai chúng ta vốn dĩ là không thể nào…”
“Đủ rồi Dư Trạch Nam! Anh cất công tìm kiếm tôi bao nhiêu ngày qua chỉ là muốn nói như vậy thôi sao? Nếu như đây là những gì anh muốn nói thì anh không cần nói nữa, tôi đã hiểu rồi.”
Lạc Dao tức giận quay lưng bỏ đi, Dư Trạch Nam không biết cô đang hiểu câu nói của hắn theo hướng nào mà lại bỏ đi như thế. Hắn vẫn đứng đó nói với theo.
“Ý tôi muốn nói là tôi sẽ có trách nhiệm với em!”
Nghe câu nói của Dư Trạch Nam, Lạc Dao bỗng khựng lại. Dư Trạch Nam cẩn thận chú ý đến thái độ và cảm xúc của cô, suy nghĩ kỹ từng câu nói mà mình muốn thốt ra. Hắn chầm chậm bước đến gần cô vừa nói.
“Tôi biết giữa hai chúng ta có sự bắt đầu không mong muốn, nhưng tôi muốn em hãy nghiêm túc nghĩ về mối quan hệ này mà cho chúng ta một cơ hội. Tôi muốn theo đuổi em.”
Bàn tay Lạc Dao xiếc chặt túi xách trong tay với vẻ lúng túng. Hóa ra anh ấy không phải nói là xem đó là một tài nạn, mà là muốn cùng cô xây dựng một mối quan hệ mới sao? Chuyện của mình và Mặc Kính Đình đã không còn có thể cứu vãn, lỗi cũng là ở nơi mình. Vậy mình có nên cho anh ấy và cả mình một cơ hội không? Giây phút đắn đo suy nghĩ, Lạc Dao chầm chậm quay lại nhìn Dư Trạch Nam nói.
“Tôi nghĩ chúng ta cần thời gian để suy nghĩ lại bản thân mình muốn gì. Tôi không muốn có thêm một quyết định sai lầm nào nữa.”
…****************…
Sau nhiều ngày bị giam giữ và điều tra thu thập bằng chứng, phiên tòa xét xử cũng mở ra. Lạc Hướng Quang đứng trước vành móng ngựa với sắc mặt vô cùng tiều tụy. Sau khi bị kết án mười chín năm tù vì hai tội tham ô và cố ý giết người nhưng không thành, Lạc Hướng Quang chân đứng không vững nữa mà khụy xuống sau khi nghe tuyên án.
Ánh mắt hối hận của ông nhìn về phía Lạc Dao và vợ mình đang vật vã đau khổ vì ông. Nước mắt ông cũng rơi xuống. Ông thừa biết làm như thế sẽ có ngày hôm nay nhưng vẫn cố tình làm. Ông đã sai rồi, quá sai rồi.
Mặc Kính Đình không đến tham dự xét xử mà chỉ cử người đại diện mình đến. Đơn giản vì hắn không muốn nhìn thấy mặt một người mà ba hắn đã hết lòng tin tưởng nhưng lại đâm sâu lưng hắn. Tuy nhiên vì nghe theo lời mẹ mình, hắn vẫn xin giảm án cho ông ta. Nhưng tòa xét thấy ông ta đã cố ý những hai lần để lấy đi mạng sống của Mặc Kính Đình nên đã bác bỏ đơn giảm án của Kính Đình.
Sau khi phiên tòa kết thúc, Lạc Dao đưa mẹ mình rời khỏi tòa án. Bước ra đến cửa nhìn thấy Dư Trạch Nam đang đứng trước xe đứng đợi cô, trong lòng Lạc Dao cảm thấy có chút ấm áp.
Dư Trạch Nam đưa hai người trở về ngôi nhà thuê mà hai người đang sống từ sau khi gia sản bị tịch biên. Lạc phu nhân nhường lại không gian riêng tư cho Trạch Nam và Lạc Dao rồi lánh mặt đi. Giữa hai người vẫn giữ một khoản cách nhất định, Lạc Dao vẫn chưa mở lòng với Trạch Nam dù hắn vẫn luôn bên cạnh chăm sóc cho cô. Không khí có chút gượng gạo, Lạc Dao nhìn hắn nói.
“Cảm ơn anh, thời gian qua vẫn luôn bên cạnh giúp đỡ cho tôi và mẹ.”
“Em định khách sáo với anh đến bao giờ?”
“…”
“Lạc Dao, anh…”
“Tôi thấy hơi mệt muốn nghỉ ngơi.”
“Thôi được, em nghỉ ngơi đi. Hôm khác anh lại đến.”
Lạc Dao không nói gì, Trạch Nam có chút hụt hẫng quay xe trở về. Nhưng khi Trạch Nam vừa quay lưng đi, Lạc Dao lại bước ra nhìn theo bóng hắn đang dần khuất. Lạc phu nhân nhìn thấy Lạc Dao như thế cũng không khỏi thở dài, nhẹ bước đến bên cô bà nói.
“Mẹ thấy cậu ấy rất thật lòng quan tâm con. Con cũng đã động tâm với người ta, sao con không cho cả hai một cơ hội chứ?”
“Anh ấy là người rất tốt, rất hoàn hảo. Con tự thấy bản thân mình không xứng đáng với anh ấy.”
“Trong chuyện tình cảm sao lại so bì xứng đáng hay không xứng đáng chứ! Chỉ cần hai người thật lòng yêu thương nhau, thì chắc chắn sẽ dung hòa được cả thôi con. Con không định nói với cậu ấy con định ra nước ngoài sao?”
“Không mẹ ạ. Con không muốn lại làm một người đau khổ vì sự ra đi của con nữa.”