Tống Từ Liêm bày ra vẻ mặt ủy khuất nhìn Mặc Kính Đình nói.
"Tiểu Đình Đình cậu không nhớ tôi sao?"
Diệp Lan Vy đứng kế bên há hốc mồm nhìn Mặc Kính Đình rồi lại nhìn sang Tống Từ Liêm. Tình tiết gì đây? Đừng nói là hai người họ.....ứm ừm đấy nhé! Mặc Kính Đình thấy biểu cảm trên mặt cô thì thầm khó chịu. Cô ấy nhìn Từ Liêm bằng ánh mắt say mê như vậy sao? Sắc mặt hắn càng khó coi hơn hằn giọng nhắc nhở.
"Diệp Lan Vy, cô đang nhìn gì thế?"
"Hả? À... Không không có gì."
Nhờ câu hỏi của Mặc Kính Đình, Tống Từ Liêm mới phát hiện bên cạnh Mặc Kính Đình còn có một cô gái. Hắn liền thay đổi cách nói chuyện bước đến bên cạnh Mặc Kính Đình hỏi.
Tống Từ Liêm vội chỉnh trang lại quần áo, bước đến trước mặt Diệp Lan Vy đưa tay về phía cô nở nụ cười nói.
"Chào cô, tôi tên Tống Từ Liêm. Còn cô?"
"Chào anh, tôi tên Diệp Lan Vy."
Lan Vy theo phép lịch sự đưa tay ra định bắt tay với Tống Từ Liêm, nhưng Mặc Kính Đình đã đưa tay chắn ngang bắt lấy tay của Tống Từ Liêm kéo về phía mình nói.
"Cậu đến thăm tôi hay đến làm quen với y tá của tôi?"
"Tôi đương nhiên là đến thăm cậu rồi, chỉ là tiện thể nên chào hỏi theo phép lịch sự thôi mà."
"Cậu theo tôi lên phòng. Còn cô đến phòng tập chờ tôi."
Mặc Kính Đình điều khiển xe lăn đi trước, Tống Từ Liêm nhanh chân bước theo sau. Không hiểu sao Lan Vy lại nhìn ra thành một cặp tình nhân, cô thầm nói.
"Tính chiếm hữu ghê thật đấy! Đến bắt tay với mình mà cũng không cho. Mặc đại thiếu gia anh đúng như hình mẫu tổng tài vừa bá đạo vừa ngầu, lại có tính chiếm hữu đến đáng sợ. Nhưng không sao, thời buổi này rất thoáng. Chỉ cần hai người thật sự thích nhau là được rồi."
Tống Từ Liêm theo Mặc Kính Đình về phòng. Vừa bước vào trong Tống Từ Liêm khá ngạc nhiên khi thấy không khí trong phòng không còn âm u như trước nữa, điều gì đã làm thay đổi tên ác ma thích ở trong bóng tối này ra ánh sáng vậy? Tống Từ Liêm bước đến ngồi ngã người lên ghế nhìn Mặc Kính Đình với ánh mắt cười cợt hỏi.
"Từ khi nào cậu chịu rời khỏi bóng tối cuộc đời mà bước chân ra ngoài vậy? Ba tháng không gặp cậu thật biết tạo ngạc nhiên cho tôi đấy!"
"Cậu cũng thừa biết chân tôi đang dần bình phục còn gì?"
"Đương nhiên tôi biết, nhưng căn phòng này ngay cả tôi còn không được kéo rèm. Vậy mà hôm nay ánh sáng tràn ngập, sự yêu đời tràn đầy sức sống ở khắp mọi ngõ ngách trong phòng. Nói đi, ai đã thay đổi cậu vậy? Đừng nói là cô gái dưới nhà nhé!"
Mặc Kính Đình im lặng không nói gì. Tống Từ Liêm nhớ lại lúc nãy khi hắn đưa tay ra định bắt tay với Lan Vy, tên ác ma này đã chen ngang không cho hắn đến gần cô ấy. Tên này chắc chắn có ý gì đó với cô gái dưới nhà rồi.
"Sao không trả lời tôi? Chẳng lẽ cậu đã rung động với cô gái đó rồi sao?"
"Cậu còn chưa trả lời tôi, ba tháng qua cậu biến đi đâu thế?"
Tống Từ Liêm chán nản ngã người nằm xuống, miệng không ngừng than vãn.
"Haiz... Nói tới lại thấy buồn. Tôi chỉ đi Châu Âu du lịch với mấy em chân dài hai tháng thôi, thế mà ba tôi nở lòng đóng băng tài khoảng để bắt tôi về nhà. Chưa hết đâu, tôi còn bị giảm lỏng trong nhà một tháng đấy, cậu thấy có thảm không?"
"Thảm sao? Tôi thấy chú Tống làm thế còn nhẹ với cậu đấy! Nói xem sao hôm nay được tự do rồi?"
"Haiz... Tôi đồng ý với ông ấy sẽ đến công ty làm. Tháng ngày tự do của tôi xem như chấm dứt rồi. Các cô nàng xinh tươi nóng bỏng chắc hẳn là sẽ nhớ tôi lắm."
"Vậy trong các cô nàng của cậu, cậu có thật lòng với ai không?"
"Tôi đâu có điên! Tôi nói cậu nghe, phụ nữ chỉ nên dùng để giải trí xả stress thôi. Không nên dại dột mà tiến xa hơn, rước họa vào thân giống như cậu..."
Thấy ánh mắt chết chóc của Mặc Kính Đình đang nhìn về phía mình, Tống Từ Liêm mới nhận ra mình đã lỡ nhắc đến chuyện không vui của hắn liền nói lời chống chế.
"Tôi... Chỉ đang nói đùa thôi. Cậu đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ đó nữa được không."
Mặc Kính Đình không nói gì điều khiển xe đến trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài thành phố. Thật ra hắn đã không còn tình cảm với Lạc Dao từ lâu, chỉ là trong lòng có chút khúc mắc không hiểu vì sao lòng của cô ấy lại mau thấy đổi như vậy. Chẳng lẽ từ lúc bắt đầu chỉ có hắn là thật lòng trong đoạn tình cảm này sao?
Bất chợt ánh mắt hắn nhìn xuống vườn hoa Cẩm Tú Cầu ở góc vườn, nơi mà trước đây chính tay hắn đã trồng chỉ vì cô ấy thích. Hoa ấy vẫn đầy đủ sắc màu tươi tắn nhưng lòng người đã thay đổi từ lúc nào. Bỗng hắn khẽ nhíu mày khi nhận ra, cô gái nghịch ngợm nào đó mặc hắn không đồng ý nhưng ngày nào cũng lén lút đến nơi này.
Diệp Lan Vy lén lút nhìn lên cửa sổ nơi phòng của Mặc Kính Đình, không biết tên ác ma kia có nhìn thấy mình không nhỉ? Nhìn thấy phía cửa sổ không có bóng dáng tên ác ma kia cô vui vẻ bước đến chăm chút tưới nước từng khóm hoa, nụ cười thích thú nở trên môi vô cùng tươi tắn.
Cô nào biết cửa kính phòng Mặc Kính Đình nhìn vào sẽ không thấy gì, nhưng thực tế hắn vẫn đang ngồi ngay bên cửa sổ nhìn từng cử chỉ của cô rồi thầm công môi cười thích thú. Tống Từ Liêm thấy anh bạn của mình tự dưng lại cười một mình, thắc mắc hắn bước đến nhìn xuống. Đó không phải là cô gái dưới nhà lúc nãy sao? Tống Từ Liêm liền nói lời trêu chọc.
"Thích người ta rồi sao?"
Mặc Kính Đình thu lại vẻ mặc vui vẻ kia liếc mắt nhìn Tống Từ Liêm nói.
"Ăn nói linh tinh gì thế?"
"Linh tinh? Nói vậy cậu không thích cô ấy à? Vậy nhường cho tôi nhé!"