Ý Loạn Tình Mê

Chương 69: Ngoại truyện 4



Edit: Lạc Lạc

Tưởng Trì Hoài xử lý xong tất cả những tài liệu, liếc mắt nhìn thời gian dưới góc phải máy tính, đã chín giờ rưỡi tối, anh xoa huyệt thái dương, đứng dậy rót một ly nước ấm uống xong mới rời khỏi văn phòng.

Tại khu vực làm việc của thư ký chỉ còn một thư ký vẫn chưa rời đi, là một thư ký nam còn độc thân.

Thư ký ngẩng đầu lên, thấy Tưởng Trì Hoài bước ra, anh ta đứng dậy và khẽ cúi đầu chào: “Tưởng tổng.”

Tưởng Trì Hoài gật đầu: "Sao còn chưa về nhà? Tôi không cần các anh tăng ca.”

Thư ký mỉm cười: "Tôi độc thân, hôm nay là ngày lễ, còn chút việc nên xử lý cho xong luôn.”

Trước hai từ ngày lễ này, Tưởng Trì Hoài cũng không để vào lòng, sau khi dặn dò thư ký về nhà sớm một chút, anh liền rời khỏi văn phòng.

Lúc lái xe trên đường, đường phố tối nay ách tắc một cách lạ thường, dừng xe lại, anh buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trên vỉa hè có rất nhiều đôi tình nhân, đa số các cô gái đều có hoa trên tay, hoặc là một bó lớn, hoặc là một bó nhỏ, thậm chí có cô gái chỉ cầm trên tay một đóa hoa, nhưng vẫn mỉm cười rực rỡ như nắng ấm mùa xuân.

Tưởng Trì Hoài lại nhớ đến ngày lễ mà thư ký đã nói trước đó, dương lịch hôm nay cũng không phải là một ngày đáng để chúc mừng gì, nhưng vẫn có các cô gái trẻ đang bán những giỏ hoa bên lề đường.

Anh lấy điện thoại ra dò xem lịch, thì ra là Thất Tịch.

Lúc này Tưởng Trì Hoài mới suy nghĩ nghiêm túc, dường như đã ba ngày rồi anh chưa liên lạc với Đông Mễ Lộ, mấy ngày nay quá bận rộn, bận đến mức thường xuyên quên mất mình là người đã có bạn gái.

Có thể là do bản thân vẫn chưa quen với việc có bạn gái.

Cũng có thể Đông Mễ Lộ không phải là cô gái mà mình chung tình, anh luôn xem nhẹ sự tồn tại của cô, lúc anh không chủ động liên lạc với cô, cô cũng sẽ không quấy rầy anh làm việc.

Tưởng Trì Hoài tìm số điện thoại của Đông Mễ Lộ và gọi đi

Lúc chuông điện thoại vang lên, Đông Mễ Lộ đang dựa vào cửa sổ sát đất trước phòng vẽ tranh và thẫn thờ nhìn xuống khung cảnh đường phố nhộn nhịp, bỗng một loạt tiếng chuông độc quyền vang lên, cô bị giật mình, vội vàng cầm lấy điện thoại ở dưới chân và nghe máy.

“Alo, anh bận xong rồi à?”

Tưởng Trì Hoài: “Ừ, vừa ra khỏi công ty, bây giờ em rảnh không? Đưa em đi ăn tối.”

Đông Mễ Lộ: “Rảnh, em rảnh.”

Tưởng Trì Hoài cười nhẹ: “Không cần cứ phải gấp gáp trả lời lại anh như vậy, em có thể nói bây giờ em đang bận, bảo anh đợi em nửa tiếng.”

Đông Mễ Lộ vội nói: “Không, em không bận, Tưởng Trì Hoài, bây giờ em đang rảnh.”

Tưởng Trì Hoài nghe thấy sự cẩn thận và ép dạ cầu toàn trong lời nói của cô, anh không khỏi nắm chặt tay lái, “Đây là quyền lợi mà người làm bạn gái được hưởng, anh có thể đợi.”

Đông Mễ Lộ: “Không cần, anh không cần đợi, lúc nào em cũng rảnh.”

Tưởng Trì Hoài lặng im vài giây mới hỏi cô: “Ở đâu? Anh đến đón em.”

Đông Mễ Lộ: “Em đi tìm anh, tối nay kẹt xe, anh đi qua đây sẽ mất rất nhiều thời gian.”

Tưởng Trì Hoài không nói gì nữa.

Điện thoại lập tức rơi vào im lặng.

Đông Mễ Lộ nắm chặt điện thoại, đột nhiên không biết phải nói gì.

Tất cả sự can đảm của cô đều biến mất trước anh.

Tưởng Trì Hoài phá vỡ im lặng: “Anh xin lỗi, trong thời gian này đã bỏ rơi em.”

Đông Mễ Lộ sững người, sau đó lại vội vàng nói: “Không, em biết anh rất bận. Em rất hài lòng, em đã gặp anh năm lần trong tháng này, lúc trước khi vận may kém, một năm cũng không gặp được anh đến năm lần.”

Tưởng Trì Hoài hơi bất ngờ, hóa ra tháng này anh mới gặp cô có năm lần.

“Sau này nếu anh không có thời gian tìm em, em có thể gọi cho anh.”

Đông Mễ Lộ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay vẽ lung tung lên cửa kính: “Em thấy như vậy khá tốt, nếu gọi cho anh, có thể một ngày 24 giờ em đều sẽ muốn nói chuyện với anh.”

Tưởng Trì Hoài lẳng lặng lắng nghe, không biết nên trả lời như thế nào.

Điện thoại lại im lặng.

Sự im lặng khiến người ta lo lắng.

Đông Mễ Lộ nhìn mọi thứ trên đường phố nhộn nhịp, tầm nhìn ngày càng mờ đi.

Một năm trước khi rời khỏi Bắc Kinh, cô đã nghĩ thông suốt rất nhiều, cũng bắt đầu chấp nhận một số lời nói mà cô đã từng cho là không đúng.

Bọn họ nói một cô gái ở cạnh một người đàn ông cô ấy không yêu, có lẽ qua một thời gian dài cũng sẽ yêu người đàn ông đó, bởi vì phụ nữ rất dễ bị cảm động, nhưng đàn ông thì không, anh ta không yêu bạn thì chính là không yêu bạn.

Trong một tháng ở bên nhau này, cô cảm nhận được yêu và không yêu cách biệt một trời.

Anh yêu Lộ Dao, vì vậy dù anh có bận, anh cũng sẽ đổi chuyến bay từ Hồng Kông sang Bắc Kinh để đưa mỹ phẩm cho Lộ Dao.

Anh không yêu cô, vì vậy ngay cả khi là đang ở Bắc Kinh, anh cũng không thể gọi điện thoại cho cô.

Nhưng cô chưa bao giờ trách anh.

Mấy năm nay cô đều đến một mình và đi một mình, ăn một mình và ngồi máy bay một mình, đôi khi vì quá khó chịu, liền khóc lớn một trận, sau khi khóc xong lại xách hành lý lên và tiếp tục chạy khắp thế giới.

Từ ban đầu đến tiếng Anh cũng nói không tốt, cho đến bây giờ cô đã nói được năm thứ tiếng... Cô đã sớm quen với những ngày Tưởng Trì Hoài lạnh nhạt với cô, cho nên bây giờ, lúc anh vô tình nhớ đến cô và gọi cho cô, cô cũng đã rất hạnh phúc.

Thật ra cô cũng không muốn dành quá nhiều thời gian ở cạnh Tưởng Trì Hoài, vì cô sợ sẽ trở thành một thói quen, nếu sau này bọn họ không ở bên nhau nữa, cô sẽ không biết cách thích nghi với những ngày không có anh.

Có lẽ kết quả cuối cùng của bọn họ vẫn sẽ là chia tay, một ngày nào đó Tưởng Trì Hoài sẽ gặp được một cô gái khiến trái tim anh rung động trở lại, còn cô cũng sẽ tìm thấy một người đàn ông tốt để kết hôn.

Vì vậy như bây giờ... Vẫn khá ổn.

“Mễ Lộ?”

Tưởng Trì Hoài gọi cô một tiếng.

Đông Mễ Lộ hoàn hồn, “Hở? Chuyện gì?”

Tưởng Trì Hoài hỏi cô: “Studio của em ở đâu?”

Sau khi hỏi xong chính anh cũng cảm thấy không nên, hơn một tháng ở bên nhau, thế nhưng anh cũng không biết studio của cô ở đâu, cũng chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ đến gặp cô.

Đông Mễ Lộ nói một địa chỉ.

Lúc này Tưởng Trì Hoài mới phát hiện ra rằng, hóa ra studio của cô cách công ty anh chưa đầy một km.

“Xuống lầu đi, anh đến ngay đây.”

Lúc xe của anh chạy đến dưới lầu, Đông Mễ Lộ đã đợi anh ở cửa.

Tưởng Trì Hoài vừa ra khỏi xe, Đông Mễ Lộ đã chạy đến trước cửa xe, cười nói: “Nhanh thật.”

“Em ăn tối chưa?” Tưởng Trì Hoài hỏi cô.

Đông Mễ Lộ lắc đầu: “Vẫn chưa.” Thật ra vẫn đang đợi anh.

Tưởng Trì Hoài lại mở cửa xe ra: “Trước tiên theo anh về nhà đã, anh thay quần áo rồi đưa em đi ăn.”

Đông Mễ Lộ vui vẻ trả lời, chạy vòng qua ghế phụ và mở cửa ngồi xong.

Tưởng Trì Hoài thắt dây an toàn cho cô, đưa tay hây hẩy lên má cô, không nói gì, sau đó khởi động xe rời đi.

Chỉ một hành động nhỏ xem như nuông chiều này, đã khiến hốc mắt Đông Mễ Lộ nóng lên.

Cô nhanh chóng quay đầu đi và nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Mễ Lộ.”

“Hả?” Đông Mễ Lộ nghiêng mặt nhìn về phía anh.

Tưởng Trì Hoài nhìn cô, sau đó lại tập trung nhìn vào con đường ở phía trước, thật ra anh cũng không có gì muốn nói, chỉ muốn gọi cô thôi.

Anh không nói gì, với tay cầm lấy tay cô và cùng đặt lên vô lăng.

Đến tầng dưới khu chung cư, Tưởng Trì Hoài bảo Đông Mễ Lộ đợi trong xe, anh cầm lấy điện thoại và vội vã chạy lên lầu.

Đông Mễ Lộ ngồi trong xe buồn chán, vì vậy cô ra khỏi xe và dựa lên cửa, cô nhìn lên lầu, không biết nhà nào mới là nhà của Tưởng Trì Hoài.

“Mễ Lộ!”

Đông Mễ Lộ quay đầu lại, từ ngạc nhiên chuyển sang vui sướng: “Tiểu Ớt Cay!”

Lộ Dao dừng xe, “Đợi Tưởng Trì Hoài à?”

Đông Mễ Lộ gật đầu: “Anh ấy vừa đi lên, nói muốn thay quần áo.” Sau đó chỉ nhìn thấy một mình Lộ Dao, cô hỏi: “Anh Hoắc đâu?”

Lộ Dao bước đến và cũng dựa lên cửa xe, vươn vai lười biếng: “Hoắc Viễn Chu cơm nước xong thì cút đến công ty rồi, nói là phải mở một cuộc họp video.” Lộ Dao nghiêng mặt nhìn cô: "Chút nữa hai người có hoạt động nào khác không?”

Đông Mễ Lộ lắc đầu: “Không có, đi ăn thôi.”

Lộ Dao chớp mắt: “Hai người vẫn chưa ăn gì à?”

Đông Mễ Lộ: “Chưa, có thể Tưởng Trì Hoài tăng ca xong mới nhớ ra hôm nay là ngày mấy.”

Lộ Dao vươn tay ôm đầu cô lại, “Nào, cho cô mượn bờ vai rộng ấm áp của chị đây dựa vào này.” Nói xong cô ấn đầu Đông Mễ Lộ xuống.

Đông Mễ Lộ cười: “Còn chắc chắn hơn vai của đàn ông.”

Lộ Dao khoe khoang: “Tất nhiên!” Sau đó an ủi cô: “Tình yêu đối với những người đàn ông như Tưởng Trì Hoài và Hoắc Viễn Chu, thật ra chỉ là dệt hoa trên gấm, có thể có cũng có thể không. Cô xem bọn họ không gặp chúng ta mấy năm nay, không phải vẫn sống rất tự tại đó sao, cho nên, là phụ nữ ngàn vạn lần đừng tích cực với đàn ông quá, tích cực cô sẽ thua, mình hãy học cách tự điều chỉnh bản thân.”

Đông Mễ Lộ ừ một tiếng.

Lộ Dao lại nói: “Hoắc Viễn Chu nhà tôi vẫn tốt hơn Tưởng Trì Hoài một chút, Tưởng Trì Hoài thừa hưởng gen cường đại và lãnh đạm từ nhà họ Tưởng bọn họ, đối với ai cũng đều như vậy cả.”

Đông Mễ Lộ vươn tay bám vào vai Lộ Dao, làm nũng nói: “Tiểu Ớt Cay, yêu cô chết mất. Tôi thấy khó chịu cả ngày hôm nay, không phải, là cả tháng nay, tôi chưa từng vui vẻ. Lúc trước khi không ở cạnh anh ấy, tôi không dám tưởng tượng, ngược lại bây giờ lo được lo mất lại còn ghê gớm hơn.”

Lộ Dao vỗ đầu cô: “Đều như nhau, tôi cũng đã từng trải qua cơn sóng nhỏ giống như vậy, luôn sợ hãi Hoắc Viễn Chu đột nhiên không cần tôi nữa. Một ngày nào đó khi cô thả lỏng trước Tưởng Trì Hoài giống như trước tôi rồi, cô sẽ không lo được lo mất nữa, từ từ thôi, cô thấy đấy, bây giờ cô đang tiến một bước gần hơn đến hạnh phúc.”

Đông Mễ Lộ gác cằm lên vai cô, gật đầu.

Điện thoại Lộ Dao reo lên, là mẹ gọi đến, có lẽ là muốn hỏi cô tại sao vẫn chưa đi lên, cô không trả lời, nhấn nút tắt tiếng, hỏi Đông Mễ Lộ: “Muốn lên đó cùng tôi không?”

Đông Mễ Lộ đứng thẳng dậy, “Không, anh ấy phải thay quần áo, tôi lên cũng không tiện.”

Lộ Dao bước vào chung cư, Đông Mễ Lộ tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên lầu, tại sao lúc nãy cô lại quên hỏi Lộ Dao căn hộ của Tưởng Trì Hoài nằm ở đâu.

Lại hai mươi phút trôi qua, Tưởng Trì Hoài vẫn chưa xuống.

Cổ của Đông Mễ Lộ hơi mỏi, cô cúi đầu xuống xoa lên cột sống cổ, nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập phía sau, cô quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên đến mức nói không nên lời.

Tưởng Trì Hoài trước mặt chính là dáng vẻ trong trí nhớ của cô.

Anh đã thay áo sơmi công sở ra, bây giờ anh đang mặc quần thể thao tối màu, áo phông ngắn tay màu đen, vì phải đi nhanh nên tóc anh hơi rối.

Đông Mễ Lộ chết lặng trong giây lát.

“Không quen à?” Hơi thở của Tưởng Trì Hoài vẫn chưa ổn định, anh đưa cho cô một bó hoa hồng xanh: “Hoa hồng đỏ được bọc trong tiệm đã bán hết, bây giờ làm ra không kịp, ngày mai sẽ mua cho em.”

Đông Mễ Lộ ôm một bó hoa hồng xanh lớn, cảm động không biết phải nói gì, hóa ra anh trì hoãn thời gian như vậy là vì để đi mua hoa.

Cô cúi đầu xuống ngửi hoa, “Sao em không thấy anh đi ra ngoài?”

Lúc này Tưởng Trì Hoài mới bình ổn lại, nói đúng sự thật: “Anh đi ra ngoài từ cửa sau.”

Anh chỉ vào xe: “Bỏ hoa vào trong đi, chúng ta đi ra ngoài ăn.”

“Không lái xe à?”

Tưởng Trì Hoài gật đầu: “Đi bộ qua.”

Đông Mễ Lộ lại nhìn những bông hoa, lúc này mới miễn cưỡng đặt hoa vào hàng ghế sau xe.

Tưởng Trì Hoài nắm tay cô đi về phía cổng tiểu khu, hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”

Đông Mễ Lộ mỉm cười, hai mắt sáng lấp lánh như ngôi sao nhỏ, cô nói: “Em no rồi, ăn đại cái gì đi.”

Tưởng Trì Hoài cười nói, “Vậy đợi em đói bụng rồi chúng ta lại ăn.”

Đông Mễ Lộ: “Có thể tối nay em sẽ không đói.”

Tưởng Trì Hoài bất lực nhìn cô, đúng là một đứa trẻ, một bó hoa mà cũng có thể vui đến vậy.

Cả hai không đến quán ăn, mà là đi lang thang không có mục đích dọc theo vỉa hè.

Đông Mễ Lộ nghiêng mặt nói với anh: “Đây là bộ đồ anh mặc vào sáu năm trước đúng không?”

Tưởng Trì Hoài sững người, ngay sau đó gật đầu, “Em còn nhớ à?” Anh rất ít khi mặc đồ thể thao, phần lớn thời gian đều mặc đồ công sở, nếu không phải vì để ăn mặc phối hợp với cô vào tối nay, anh cũng sẽ không chạy về nhà thay quần áo.

Đông Mễ Lộ nói: “Em đã mua bộ đồ này vào sáu năm trước, lúc đó thấy anh mặc, em liền đến cửa hàng đó mua một bộ nữ cùng mẫu.”

Tưởng Trì Hoài dừng lại, đưa tay ôm cô vào lòng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.