Đã gần một tuần không gặp Trì Vưu, giờ hắn đột nhiên xuất hiện, Giang Lạc lại hơi ngo ngoe rục rịch.
Chế giễu, hưng phấn, trêu đùa...
Những dây thần kinh vốn vô cùng bình thường trước mặt bạn bè giờ đập loạn xạ, lần nữa vặn vẹo thành hình dạng của một kẻ điên.
Sao đây, bị cậu đùa bỡn chưa đủ hả?
Giang Lạc che giấu ý cười ở khóe miệng, hay rồi, trên boong tàu này không chỉ có hai con cá mà còn có ác quỷ, sự tồn tại còn nguy hiểm hơn cả cá chình.
Đây mới chính là hình thức khó khăn bắt đầu.
Boong tàu lắc lư, gió biển thổi từng đợt sóng lớn, trùng điệp vỗ mạnh vào du thuyền.
Giang Lạc xem xét câu nói của Trì Vưu trong đầu một lần, rất nhanh đã vỡ lẽ. Rõ ràng tên ác quỷ này vẫn còn nhớ rõ câu "Tôi chơi chán anh rồi" mà cậu đã nói với hắn.
Cậu nói đã chán tôi rồi mà giờ còn hứng xem cá sao?
Giang Lạc nhịn cười, cố ý đổ thêm dầu vào lửa.
"Nhìn hai con cá này lăn qua lăn lại buồn nôn thật." Giang Lạc nói: "Nhưng dù sao cũng thú vị hơn là dạy dỗ anh. Dù tôi chỉ chơi anh hai mươi phút nhưng đã thấy chán rồi."
Nhưng nói thật, nếu nhất định phải chọn giữa ác quỷ phía sau lưng và hai con cá phía trước, Giang Lạc thà chọn hành động chui vào hang cọp như là dạy dỗ ác quỷ. Cậu không muốn nhìn hai con cá tanh hôi trơn nhẵn lăn qua lăn lại trên boong thuyền tí nào.
Bàn tay xoa cằm bỗng nhiên siết chặt lại, Trì Vưu cao giọng lên: "Vậy tôi càng phải xem xem."
Ác quỷ nhìn boong tàu từ phía bên tai Giang Lạc.
Bỗng nhiên có một tia chớp lóe lên trong không trung rồi xé toạc màn đêm, kéo theo sau là tiếng ầm vang đinh tai nhức óc, bão tố đang đến gần.
Trong chớp mắt, trời đất đột nhiên sáng bừng, cá đực và cá cái cùng nhau lăn lộn, dịch nhờn trên mặt đất phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Sức nặng của hai con cá bảy tám trăm cân khiến sàn khẽ rung lên.
Trì Vưu hứng thú dạt dào đứng nhìn.
Nếu là ngày xưa thì mấy chuyện kiểu này không thể lọt vào mắt hắn, chỉ nhìn một chút cũng thấy vô vị. Nhưng giờ nó lại có thể khiến hắn kiên nhẫn nhìn thêm vài lần.
Trong tình cảnh khá quỷ dị này, Giang Lạc lập tức nhớ tới Trì Vưu đã từng được một bộ phim truyền hình giảng giải dục vọng là gì.
Đừng nói hai con cá đang được Trì Vưu quan sát có thể dạy cho tên khốn này cách làm tình ha?
... Tốt nhất là bỏ đi.
Vì để phòng tình huống đáng sợ này, Giang Lạc lùi một bước giẫm lên chân Trì Vưu, hai tay dùng sức, sau khi thoát khỏi tay của Trì Vưu thì cấp tốc dùng Tị Xà tấn công ác quỷ, mình thì lao về phía cá chình máu.
Cá đực ngửi được mùi con người càng ngày càng gần, lúc đang cầu yêu mà bị quấy rầy nên nó phát ra tiếng rống trầm thấp đầy cáu kỉnh, hàm răng sắc nhọn há to nhằm cảnh cáo Giang Lạc đừng tới gần.
Giang Lạc lờ đi lời cảnh cáo của nó, lúc chạy vào khu vực dịch nhờn trơn trượt, cậu cúi thấp người xuống, chạy lấy đà rồi mượn quán tính mà nhanh chóng trượt về phía hai con cá.
Cầm trong tay lá bùa vàng đã hóa thành dao găm, hai mắt cậu sắc bén.
Dịch nhờn giảm lực ma sát xuống cực hạn, lúc sắp đến gần cá chình máu, cá đực đang đè lên cá cái hung ác vung đuôi về phía Giang Lạc. Giang Lạc một tay chống đất, đổi hướng tránh đuôi cá đực một cách đẹp mắt, lúc sắp đụng vào cá đực, một chân cậu giẫm lên thân cá chình máu để mượn lực nhảy ra sau, một cú lộn ngược duyên dáng trong không trung. Thừa cơ đâm xuống, đao trong tay Giang Lạc kéo từ đuôi đến đầu cá, trong chớp mắt tiếp theo, cậu tiếp đất một cách gọn gàng và đẹp mắt.
Thanh niên tóc đen có mạch công kích rõ ràng, động tác nhẹ nhàng đẹp mắt. Lúc xoay người lướt qua lưng cá đực, mái tóc đen bay phấp phới trên không trung giương nanh múa vuốt trong gió biển, trông cực kì phách lối.
Ánh mắt của ác quỷ đang đối phó với Tị Xà bất giác dừng lên người cậu, ánh mắt như hóa thành thực thể liếc nhìn xuống phần đùi bị lộ sau áo choàng tắm khi thanh niên tóc đen lao lên.
Ánh mắt này dinh dính như nọc độc, đáng tiếc hai đùi trơn bóng căng đầy chỉ lộ ra trong một chớp mắt ngắn ngủi, chỉ một khắc sau Giang Lạc đã rơi xuống đất, áo choàng tắm rủ xuống đến đầu gối.
Ác quỷ thở dài một tiếng, cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Ánh mắt của hắn lưu luyến không thôi mà xoay một vòng trên người Giang Lạc. Từ cổ tới tay, lưng, bắp chân đến chân rồi mắt cá chân, ngay lúc đó hắn bị phân tâm, lần đầu tiên Tị Xà tới gần được người hắn, thành công cắn lên cánh tay ác quỷ.
Đau đớn kéo sự chú ý của ác quỷ trở về, ác quỷ vô tình cúi đầu thoáng nhìn qua Tị Xà, lần nữa nhìn về phía Giang Lạc.
Thanh niên tóc đen đã chú ý tới ánh mắt của hắn, cậu lau vết máu cá đực trên mặt, nhướng mày liếc hắn, đưa tay chỉnh quần áo trở về nguyên dạng.
Mây đen quay cuồng trong bóng đêm, bàn tay lành lạnh như ngọc vỗ phẳng áo choàng tắm, trên boong tàu nồng nặc mùi máu tanh, bầu không khí đột nhiên trở nên hơi kỳ dị.
Con người và ác quỷ đứng thẳng cách một con cá chình máu, máu trên lưng cá đực phun ra như một con suối nhỏ.
Cá đực thống khổ lăn lộn một vòng, rơi xuống từ trên người cá cái. Nó tức giận nhìn Giang Lạc, thù hận đối với con người lớn hơn cả bản năng cầu yêu, cá đực trên mặt đất nhanh chóng di chuyển về hướng Giang Lạc.
Tốc độ của quái vật rất nhanh, tứ chi giống với con người chống đỡ thân thể nặng nề của nó, trông nó như một con cá sấu ghê tởm nhưng tốc độ bò của nó lại nhanh gấp đôi cá sấu.
Giang Lạc thu tay về, tập trung ánh mắt lên người cá đực lần nữa. Đánh trực diện với cá đực nguy hiểm hơn trận đánh lén vừa rồi của cậu rất nhiều. Răng cá đực sắc bén như cá mập, bị nó cắn trúng thì thịt nát xương tan chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Trận vừa nãy Giang Lạc đã lợi dụng việc cá đực không đặt sự chú ý trên người mình, lúc đối đầu trực diện với cá đực, tốt nhất đừng cứng đối cứng với bọn chúng. Khóe mắt cậu liếc nhìn bốn phía trên boong tàu, đột nhiên xoay người chạy về lan can bên cạnh.
Cá đực lập tức đuổi theo cậu.
Rầm một tiếng, nước mưa to như hạt đậu rơi xuống mặt đất, mưa to cuối cùng cũng đến.
Trên người Giang Lạc chỉ có một cái áo choàng tắm và một cái áo khoác. Đầu tóc vừa gội xong đã bị nước mưa làm ướt nhẹp trong nháy mắt, thuyền bị mưa gió thổi đến lắc lư, trên boong tàu, nước mưa cùng nhớt trên cá chình máu hòa lẫn cùng nhau, nó có tác dụng gần như một sân trượt băng.
Nước mưa lăn từ trán xuống dưới cằm Giang Lạc che mất tầm mắt của cậu. Máu của cá đực trộn lẫn với nước mưa chảy xuống môi, Giang Lạc nếm được chút vị tanh. Cậu tức tốc cởi áo khoác, cuộn nó thành một sợi dây thừng rồi quấn một đầu vào tay mình.
Cá đực theo sát không rời, tiếng bước chân càng ngày càng gần. Tốc độ của Giang Lạc cũng càng lúc càng nhanh, cậu nở một nụ cười, đột nhiên tăng hết tốc độ, khom người trượt xuống tàu từ khe hở phía dưới cùng của lan can!
Cá đực đuổi theo sát sao, hoàn toàn không phanh chậm lại, nó cũng trượt ra khỏi lan can theo mặt đất trơn trượt, trong khoảnh khắc rơi từ trên thuyền xuống, nó nhìn thấy con người đang treo người trên lan can nở nụ cười xán lạn phất phất tay với nó, mấy giây sau, mặt biển vọng lên một tiếng "Ào ào" thật lớn.
Cá đực rơi xuống nước.
Giang Lạc dùng áo khoác treo người trên lan can nhìn mặt biển bằng ánh mắt thâm trầm, cười ha ha hai tiếng, mặt mày hớn hở bò về boong tàu từ mặt bên của tàu.
Leo được một nửa, trong mưa to, một đôi giày da xuất hiện cạnh tay cậu.
Giang Lạc ngẩng đầu nhìn lại, đầu tóc chỉn chu của ngài ác quỷ đã bị nước mưa làm lộn xộn, lọn tóc đang nhỏ nước âm u rũ xuống một bên mặt hắn, khiến gương mặt tuấn tú đầy âm u và ma mị.
Đầu Tị Xà bị hắn nắm trong tay, mãng xà màu vàng che kín cánh tay hắn, cánh tay và rắn giằng co với nhau, không ai buông tha ai.
Trì Vưu dùng bản thể vội vàng chạy đến.
Shhh—— Giang Lạc thầm nghĩ, suýt nữa quên mất ở đây còn có tên còn khó chơi hơn.
Cậu liếc nhìn ra sau lưng ác quỷ, cá chình máu cái đã bò đi.
Giang Lạc dời mắt về.
Cậu thực sự nghĩ mãi mà không rõ vì sao Trì Vưu lại lên con tàu này?
Còn đặc biệt đổi thành bản thể.
Mỗi một lần Trì Vưu hành động đều có mục đích rõ ràng. Nhưng lần này, Giang Lạc đang không hiểu mục đích Trì Vưu là gì.
Trong đầu suy nghĩ nhưng Giang Lạc cũng không quên bò lên boong tàu, đề phòng tên ác quỷ này lại ném cậu xuống biển. Đến khi hai đầu gối chạm được lên boong tàu, Giang Lạc ngoài cười nhưng trong không cười mà chuẩn bị đứng lên: "Nhìn đủ chưa?"
Người đẹp tóc đen đang bò lên từ dưới lan can quyến rũ như yêu tinh của biển, vòng eo uyển chuyển, đường cong thân thể mượt mà nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ.
Ánh mắt ác quỷ âm u, hắn cúi người, đè Giang Lạc đang muốn ngước đầu lên lại.
Xưa nay Trì Vưu sẽ không bị ánh mắt hay động tác của bất kì ai làm dao động.
So với chuyện vừa dơ bẩn vừa vô nghĩa này, hắn thích sự ác độc ẩn dưới lớp da người hơn.
Trong tiếng mưa rơi tràn ngập khắp nơi, ác quỷ áp sát bờ môi con người, hơi ẩm và gió lạnh xuyên qua cơ thể họ, môi kề môi như có như không, tiếng gió biển quét sạch những âm thanh bên tai họ, trên boong tàu tối đen hỗn loạn, dưới sự thân mật lạnh lẽo, ác quỷ trầm thấp nói: "Em đã thành công khiến tôi phải phân tâm, Giang Lạc."
Đôi mắt con người bị bao phủ bởi hơi nước, máu đã bị nước mưa rửa trôi, sự nóng bỏng trong hơi thở của Giang Lạc theo gió biển cuốn lấy cả hai, cậu bị ác quỷ đè lại, lưng thẳng tắp, một chân còn khụy trên mặt đất: "Tôi?"
Khóe miệng nhếch lên, cậu cười thích thú: "Vậy đó đúng là vinh hạnh của tôi."
"À." Ác quỷ chậm rãi nói: "Em."
Chớp mắt tiếp theo, ác quỷ cúi đầu, nâng tay kéo lấy lưng Giang Lạc về phía mình, hạ mình hôn lên đôi môi của nhân loại mà mình đã muốn nhấm nháp từ lâu.
Mưa tầm tã rơi, nụ hôn của ác quỷ cũng lạnh băng như nước mưa, nhưng nó đáng sợ và mạnh mẽ hơn nhiều. Nó như một tấm lưới đánh cá bao phủ lấy hô hấp và kháng nghị của Giang Lạc từ phía trên, không có mảy may không gian để chạy trốn.
Hô hấp Giang Lạc hơi ngưng trệ, một giây sau, cậu híp hai mắt lại, đưa tay nắm chặt tóc ác quỷ, dùng cơ thể của ác quỷ để chống đỡ cơ thể của mình, nhiệt tình gặm lại.
Giữa mưa gió dày đặc, bầu trời đen kịt và biển cả dường như chỉ có một chiếc Angonise này, và chỉ có boong tàu này là trung tâm thế giới trên Angonise.
Trên boong tàu, một cặp thù nhân nhiệt liệt hôn lấy nhau, họ quấn lấy nhau trong mùi máu tươi và đối đầu bằng vũ lực, trong sự rung lắc không đồng đều, giữa họ diễn ra một cuộc tàn sát mà không ai nhường ai.
Giang Lạc nắm lấy cổ áo Trì Vưu, bất chợt thô bạo lật hắn xuống đất. Răng môi rời nhau trong chốc khắc, sau đó lại bị ác quỷ đè xuống, dán môi lên lần nữa, hai người dây dưa lộn hai vòng trên boong tàu.
Ác quỷ đè lên nhân loại, hắn cười nhẹ nói: "Lúc này thì phải nghe lời thầy dạy, đừng làm trái lời thầy."
Hai chân Giang Lạc xoắn lấy hai chân ác quỷ, nháy mắt đã xoay người, đổi tư thế thành ngồi lên người ác quỷ. Cậu cười lạnh nói: "Là thầy hay lợi dụng học sinh như anh?"
Một quyền nện xuống khuôn mặt ác quỷ đã bị ác quỷ bọc lấy bằng lòng bàn tay. Ác quỷ đã tinh tế giảm bớt sức lực của Giang Lạc, ưu nhã đứng dậy, vòng hai chân của Giang Lạc bên hông mình, ôm theo thanh niên tóc đen đến cạnh lan can, rồi đặt cậu lên trên lan can: "Thầy giáo như tôi cũng sẽ bị học sinh như em hại chết."
Tay hắn xốc mép áo choàng tắm ướt sũng của Giang Lạc lên, trượt theo da thịt trên chân.
Giang Lạc cười khinh bỉ hai tiếng, ném tay hắn ra, sau đó mượn lan can phía sau để tập trung sức lực đạp ác quỷ một cước, nghiêng người thoát khỏi không gian nhỏ hẹp này. Sau đó cậu ghìm chặt cổ ác quỷ từ sau lưng: "Nhắc mới nhớ có điều này tôi chưa hỏi anh... tại sao anh lại hỏi tôi là ai."
Giang Lạc biết, rất có thể Trì Vưu đã nhìn thấu đây không phải nguyên thân của cậu.
Đúng là không cam lòng, nhưng khao khát muốn phân thắng bại chưa từng có trước nay đã bị kích phát, khiến Giang Lạc vô cùng muốn đào ra bí mật lớn nhất của Trì Vưu.
Cậu lại nhỏ giọng mắng một tiếng.
Trì Vưu quá cao.
Cao đến mức lúc bị hắn đè lại từ phía sau, cậu có thể nhìn rõ sự chênh lệch chiều cao giữa họ.
Chắc chắn đều là vì thân thể của tượng thần cao cho nên hắn mới có thể cao như vậy.
Bão tố càng lúc càng lớn, thậm chí che khuất tầm mắt, chỉ trong một cái nháy mắt Giang Lạc trước người Trì Vưu đã bị sương đen vây lấy, sau đó biến mất không dấu vết, chẳng mấy chốc đã xuất hiện sau lưng hắn.
Giang Lạc phản ứng nhanh chóng đã đón được cái tay đưa qua của Trì Vưu, ánh mắt sắc bén hướng về phía sau.
"Câu này phải để tôi hỏi mới phải." Ác quỷ cười cười, lui về sau một bước, dễ dàng tránh được một đòn của Giang Lạc: "Thân thủ không tệ."
Hắn như một giáo viên tốt đang vô cùng vui mừng khi thấy học sinh có tiến bộ, nói: "Vậy tiết này, tôi sẽ dạy em về thân thủ."
Ác quỷ nghiêng người né những cú đá của Giang Lạc, duỗi hai ngón tay ra, từ bắp chân Giang Lạc nhảy lên nhanh như đánh đàn: "Thân thủ có đôi khi còn quan trọng hơn cả phép thuật."
*
Cũng không biết là mồ hôi hay là nước mưa trượt xuống cằm giữa những nhịp thở gấp.
Rõ ràng bên ngoài cực kỳ lạnh lẽo, nhưng cơ thể và tinh thần Giang Lạc lại càng ngày càng khô nóng.
Loại khô nóng này khiến các động tác của cậu bắt đầu táo bạo, cũng làm cho dòng suy nghĩ của cậu nóng lên chả thể nào hiểu được. Trước sự tấn công của ác quỷ, tốc độ cậu ngày càng nhanh, nước mưa cũng không thể giúp cậu mát mẻ hơn chút nào.
Không đúng.
Đây hoàn toàn không phải là nhiệt độ sinh lý tự nhiên sau khi vận động.
Giang Lạc đột nhiên dừng lại, hơi thở hơi nặng nề, cậu mở to mắt nhìn về phía ác quỷ: "Không đánh nữa."
Một trận nóng như đống củi đang bị thiêu đốt xuất hiện, Giang Lạc liếm liếm bờ môi ướt át, hung tợn cau mày lại.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cảm giác này sao giống với kiểu khô nóng khi ăn hươu tiên, uống canh đại bổ quá vậy, nó sắp đốt rụi cả người cậu rồi
Cậu bực bội giật giật cổ áo, đột nhiên nhớ tới cá đực bị mình dụ nhảy xuống biển.
Chẳng lẽ do máu cá đực trong kỳ động dục văng vào miệng nên cậu mới...
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Giang Lạc bỗng nhiên đen xuống.